Chương 1-2

Edit: Bánh Cuộn Bơ

Dụ Mạt nhụt chí đem thùng rác ném xuống bàn, cơ thể giống như không có xương, mềm oặt mà nằm liệt trên bàn, mở trò chơi trên di động ra, nhìn người bạn tốt duy nhất trong danh sách không online.

Cô thở dài, gửi cho đối phương tin nhắn: Khai giảng ngày đầu tiên gặp được nam thần, tâm trạng rất phức tạp.

Sau đó bắt đầu chơi trò chơi.

Một lúc sau, tâm trạng của cô không phức tạp nữa.

Bởi vì cô đã bị đối thủ gϊếŧ không làm gì được.

Quả nhiên không có đại thần bên cạnh, cô cũng chỉ biết kĩ năng chịu chết này. —— rốt cuộc quen tay hay việc.

Sau khi chết n lần, cô làm đối thủ chiến thắng. Trò chơi kết thúc.

Dụ Mạt đang muốn rời khỏi trò chơi, bỗng nhiên nhìn đến tin nhắn đại thần gửi tới.

Nam Phong buông xuống: Tôi hôm nay cũng có kỳ ngộ*.

(*cuộc gặp gỡ bất ngờ)

Tâm trạng không hiểu sao vui vẻ. Cô vội vàng quay lại.

Một đóa hoa nhài: Gặp được bông hoa xinh đẹp?

Nam Phong buông xuống: Không khác lắm.

Cô đang muốn hỏi gặp bông hoa xinh đẹp nào, bên kia lại gửi tới tin nhắn ——

Nam Phong buông xuống: Cậu lại đi chịu chết?

"......"

Dụ Mạt thở dài một hơi, vô cùng đau đớn mà đánh ra một chữ: Ừm.

Đối diện không có trả lời, cô đoán cậu chắc là bị cô thẳng thắn thành khẩn cảm động đến không nói nên lời.

Sau vài giây ——

Nam Phong buông xuống: Hiện tại tôi có việc, buổi tối mang cậu đánh.

Thật?

Cô không có yêu cầu cậu nhé?

Dụ Mạt chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu được. Cậu nghĩ giúp cô 'trọng thập tin tưởng'.

Đại thần là người tốt.

Cô vội trả lời: Được.

Rời khỏi trò chơi, Dụ Mạt nhớ tới quá trình quen biết Nam Phong.

Khi đó cô vừa thi xong đại học, nhàn đến nhàm chán đã tải Vương Giả Vinh Diệu, trò chơi đang phổ biến, gϊếŧ thời gian.

Sau một loạt hướng dẫn dành cho người mới, bắt đầu ván thực chiến thứ nhất 5v5. —— hệ thống tự động ghép đôi người chơi, năm người một tổ, hai tổ đối chiến.

Người chơi có thể dựa vào sở thích của mình lựa chọn nhân vật, nhân vật cô chọn là Lỗ Ban.

Ra khỏi thành còn không nhảy nhót được vài bước, Lỗ Ban của cô đã bị quân địch gϊếŧ chết, sau đó ——

Sống lại, ra khỏi thành, bị gϊếŧ chết.

Sống lại, ra khỏi thành, bị gϊếŧ chết.

Sống lại, ra khỏi thành, bị gϊếŧ chết.

Vòng tuần hoàn vô hạn.

Lần thứ 18 sau khi bị gϊếŧ chết, cô mới ý thức được, quân địch có người chuyên môn nằm vùng gϊếŧ cô.

"......"

Bệnh tâm thần!

Cô chịu không nổi nhắn tin cho cậu: Mong bạn chơi đẹp, Tại sao gϊếŧ tôi vậy!

Nhân vật cậu dùng là Hậu Nghệ, cô cảm thấy mình nói như vậy vô cùng hợp tình hợp lý.

Đối phương trả lời cùng lúc xuống tay gϊếŧ cô dứt khoát lưu loát, lời ít mà ý nhiều ——

Hậu Nghệ: Dễ gϊếŧ.

"......"

Sau khi cậu gϊếŧ cô lần thứ mười tám, cô tức giận dứt khoát trốn ở trong thành không ra.

Sau khi kết thúc trò chơi, cậu dựa vào thành tích nghịch thiên gϊếŧ chết cô 36 lần, trở thành hạng nhất trong trò chơi.

Ha ha...

Gian trá.

Cô tức giận gỡ bỏ luôn trò chơi.

Một tuần sau, thật sự nhàm chán, cô lại lần nữa download trò chơi.

Nghĩ thầm trốn một tuần rồi, có thể tránh tên bệnh tâm thần?

Kết quả vừa online liền thấy được Hậu Nghệ yêu cầu kết bạn. ID của cậu là ' Tôi chính là vương giả'.

Thông báo xác minh: Mang cậu đi đánh một ván để bồi thường.

"......"

Cô nhìn nhìn thời gian, phát hiện yêu cầu gửi là từ một tuần trước.

Lúc ấy cô xóa trò chơi quá nhanh, không thấy được tin nhắn kia.

Coi như cậu còn có lương tâm. . TruyenHD

Nhưng chỉ có thể trách kĩ năng của cô quá kém, xứng đáng bị gϊếŧ.

Nếu cậu đã vứt cành ôliu tới, vậy nhân cơ hội này ôm chân đại thần đi.

Trò chơi Vương Giả Vinh Diệu này hạng từ thấp đến cao theo thứ tự là:

Đồng, bạc, vàng, bạch kim, kim cương, ưu tú, cao thủ, siêu cao thủ.

Tuy rằng cậu cũng chỉ là hạng bạc, nhưng ít ra cao hơn so với hạng đồng của cô.

Dụ Mạt bấm đồng ý. Buổi tối Hậu Nghệ mới online. Cô vội vàng nhắn tin cho cậu.

Một đóa hoa nhài: Cậu giúp tôi đánh phụ trợ, tôi muốn lấy hạng nhất.

Tôi chính là vương giả: Cậu là ai?

Một đóa hoa nhài:......

Người này bị tâm thần phân liệt sao?

Một đóa hoa nhài: Cậu gửi yêu cầu kết bạn cho tôi.

Tôi chính là vương giả: A?. Tôi biết rồi. Cậu từ từ, chờ cậu họ của tôi tới.

Một đóa hoa nhài: Cậu họ?

Đối diện im lặng vài phút, sau đó gửi tới tin nhắn.

Tôi chính là vương giả: Bối phận cao.

Lời ít mà ý nhiều, chính là người hôm đó gϊếŧ cô.

Một đóa hoa nhài: Hả? Cậu cùng cháu ngoại chơi cùng một nick sao?

Tôi chính là vương giả: Tôi giúp nó nâng hạng. Tôi dùng nick khác giúp cậu.

Một đóa hoa nhài: Được.

Một lát sau, ' Nam Phong buông xuống ' gửi yêu cầu kết bạn với cô, hạng ——

Siêu cao thủ!

Ha ha ha ha......

Cô thật sự ôm đùi đại thần!

Một đóa hoa nhài: Đại thần, chúng ta làm bạn đi.

Nam Phong buông xuống: Chờ hạng của cậu cao hơn hạng của cháu ngoại tôi rồi nói.

Một đóa hoa nhài:......

Tuy rằng cô chưa mạnh hơn ' tôi chính là vương giả ' là học sinh tiểu học, nhưng cô cùng Nam Phong đã thành lập tình bạn cách mạng hữu nghị.

Được coi...... là bạn bè đi?

Dụ Mạt có chút không xác định, thu hồi suy nghĩ, nghe được Tần Điềm Điềm nói: "Mạt Mạt, bạn cao trung của cậu tên gọi là gì?"

Bạn học cao trung nào

Cô im lặng vài giây, sau đó phản ứng lại, nói: "Thẩm Hoài Nam. Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Có người chụp lén hình ảnh của cậu ấy up lên trên diễn đàn trường học, phía dưới tất cả đều là xin tên của nam thần. Tớ giúp họ một chút."

"......"

Muốn hay không muốn giúp họ?.

Cô một chút cũng không muốn cùng người khác chia sẻ nam thần......

Nhưng mà......nếu Tần Điềm Điềm không nói, cũng sẽ có những người khác nói đi.

Vốn dĩ cậu ấy đã loá mắt, mặc kệ đi đến nơi nào đều có thể trở thành tiêu điểm.

Dụ Mạt mở diễn đàn ra,nhập vào phần tìm kiếm hàng đầu —— ở phía tây cổng trường gặp một soái ca, cầu tên họ.

Chính xác là ảnh chụp Thẩm Hoài Nam đứng ở cổng, chỉ chụp được một bên sườn mặt của cậu, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt đen thâm thúy không thấy đáy.

Tại sao có thể đẹp trai như thế?

Dụ Mạt nâng quai hàm, xem đến mê mẩn, tầm mắt từ mi một đường lướt qua mắt, mũi, cuối cùng rơi xuống trên môi cậu.

Tự nhiên hoảng hốt, khuôn mặt đỏ ửng.

Trong lúc hoảng loạn, cô nâng lên khóe mắt, ở ảnh chụp nhìn thấy một bóng hình màu xanh.

"Mạt Mạt, tớ đột nhiên phát hiện, cậu cùng soái ca chụp ảnh chung!" Âm thanh Tần Điềm Điềm đúng lúc vang lên.

Dụ Mạt tâm như tro tàn: "...... Ừm."

Hình ảnh kia còn không phải cô sao?

—— cùng nam thần chụp ảnh chung, trên đầu cô còn đội một cái thùng rác màu xanh.

Ôi trời ơi!!!!

So với trong trò chơi bị gϊếŧ 36 lần càng làm cho người uể oải mà!!!

·

Cổng trường phía tây.

Chu Dương từ khoa văn trở về, thấy bạn tốt Thẩm Hoài Nam mở ra giao diện trò chơi, kỳ quái hỏi: "Cậu không phải đã đem Vương Giả Vinh Diệu đạt cảnh giới cao sao?"

Thẩm Hoài Nam cất điện thoại di động vào trong túi quần, tay thuận thế sao ở bên trong, khuôn mặt nhàn nhạt, không đáp hỏi lại: "Đồ đã đưa đến?"

"Đến rồi. Bản thân mình tự ký nhận." Chu Dương trả lời lập tức, sau đó lại nói: "Cậu bận việc gì mà không tự mình đưa? Dù sao đều cùng trường, sớm muộn gì sẽ chạm mặt. Chẳng lẽ cậu sợ cô ấy......"

Nói đến một nửa, Chu Dương phát hiện sắc mặt bạn tốt lạnh vài phần, trong lòng biết đυ.ng phải quả bom nổ chậm, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nếu cậu xuất hiện, đêm đó lên tổ đội tới hai bàn?"

Thẩm Hoài Nam bước đi về phía trường học, mắt khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Có việc."

"Ngày đầu tiên khai giảng, có thể có chuyện gì?" Chu Dương không cho là đúng.

Thẩm Hoài Nam không có nói tiếp, nhớ tới vừa rồi nhìn nữ sinh ở cổng trường, cảm giác có chút quen mắt.

Có khả năng là người quen.

Tác giả có lời muốn nói: Lại gặp mặt lạp ~ bổn văn đề cập đến trò chơi Vương Giả Vinh Diệu, nhưng cũng không ảnh hưởng đọc, chưa từng chơi trò chơi cũng có thể xem hiểu ha ==

Như cũ ngày càng đến kết thúc. Mỗi đêm 10 giờ đổi mới.

Cho đại gia chuẩn bị 100 cái bao lì xì, tới trước trước đến ~

Hy vọng đại gia nhiều hơn duy trì ~