Chương 45: Moah bên trái một cái ~ moah bên phải một cái ~

Đêm đó Tiêu Hà mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy ngày đó Tống Dịch đè lên người cậu đồng thời nói thỏ thẻ, cũng mơ thấy môi

răng hai người chạm nhau, tất cả đều giống như những gì mà fan bình luận dưới bài đăng của Tống Dịch.

Thời điểm cậu tỉnh lại, trên người toàn là mồ hôi, ngay cả cổ họng cũng khô khốc, quan trọng là cậu phát hiện thân thể mình xuất hiện phản ứng khác thường.

Cậu bò dậy nhìn đồng hồ, bây giờ là 6h51 sáng, trời vẫn còn tối.

Ngồi ở mép giường năm phút đồng hồ bình tĩnh lại, cậu đi đến tủ lấy ra một bộ quần áo sạch sau đó ra khỏi phòng đến phòng vệ sinh.

Cậu đứng bên giỏ quần áo, trên tay là chiếc quần vừa mới thay ra, bên trên ấy đều là sản vật sau khi mộng tinh.

Cậu nhìn nó vài giây sau đó ném nó lại vào sọt, đưa tay mở vòi nước, độ ấm của nước lan tỏa từ đỉnh đầu xuống thân dưới, chảy qua toàn bộ cơ thể cậu, Tiêu Hà nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượng xảy ra trong giấc mộng.

Lẽ ra cậu không nên xem bình luận dưới bài đăng của Tống Dịch, cũng không nên hồi tưởng lại cảnh lúc ấy đẩy anh ra, nếu không cũng không làm bản thân phát hỏa như lúc này.

Tiêu Hà vẫn không nhúc nhích đứng dưới vòi nước phun trong vài phút, thời điểm mở mắt ra cũng đồng thời đưa tay vuốt lấy chỗ tóc áp cỗ hỏa khí trong lòng xuống, tắm qua loa rồi mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu.

Dì giúp việc lúc nào cũng có mặt dưới bếp sớm, lúc đã bận rộn làm đồ ăn, Tiêu Hà nghe loáng thoáng như có tiếng đồng hồ báo thức trong bếp, lúc sau liền thấy dì đi từ trong bếp ra đang chuẩn bị lên lầu.

Dì còn chưa chú ý đến, liếc mắt qua nhìn Tiêu Hà, qua vài giây lại ngẩng đầu lên nhìn cậu, bước chân ngừng lại, “Tiểu Tiêu hôm sao dậy sớm vậy? Cơm sáng còn phải chờ thêm chút nữa, nếu đói bụng thì dì làm trước cho.”

Tiêu Hà xuống lầu kéo lại ý muốn làm chút đồ ăn cho cậu của dì, “Con chưa đói bụng đâu, không cần để ý đến con, dì vội gì thì cứ làm đi.”

Dì nhìn cậu khá lâu như đang quan sát, sau đó thở dài một tiếng, “Vậy dì qua đây làm chút việc, lát nữa sẽ quay lại làm chút đồ cho con.”

Tiêu Hà gật đầu, buông cánh tay của dì ra, còn mình thì nghiêng người đi về phía bếp lấy một ly nước lạnh rồi đến ngồi trên sô pha mở TV đã lâu chưa xem.

Thời gian vẫn còn sớm thế nên các đài truyền hình khác đều đang phát tin tức buổi sáng, Tiêu Hà chọn vài kênh rồi điều chỉnh âm thanh nhỏ lại, nhưng căn bản là xem không vào, cậu còn đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi.

“Tiểu Tiêu, Tiểu Tiêu?” Dì sau khi làm xong việc thì đã làm cơm sáng ổn thỏa, chuẩn bị gọi Tiêu Hà ra ăn cơm, gọi hai tiếng không thấy cậu phản ứng lại, chỉ đành ra sô pha để gọi.

Dì vỗ vai cậu, không ngờ lại làm Tiêu Hà hoảng sợ, cả người cậu run lên làm bản thân dì cũng giật mình theo.

“Con làm sao vậy? Mới sáng sớm mà đã phát ngốc như vậy rồi?” Dì hỏi.

Tiêu Hà chỉ nói là không có việc gì.

“Cơm sáng làm xong rồi đấy, tiết trời hơi lạnh sợ lát nữa cơm cũng nhanh nguội, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.”

Tiêu Hà nói cảm ơn sau đó đi đến bàn ăn bưng lên bát cháo gạo kê mà dì làm cho húp một ngụm.

Dì lấy cho cậu cái bánh bao, “Tiểu Tiêu yêu đương vào trưởng thành hơn hẳn.”

Nói câu này có chút ái muội không rõ, Tiêu Hà hơi sủng sốt nhưng cũng chưa có phản ứng lại, chờ cho đến khi cậu nhớ tới cái quần trong sọt chưa rửa cậu mới biết ý dì là gì.

Lỗ tai cậu đỏ lựng, “Vất vả cho dì rồi.”

Dì sẽ không biết là việc giúp cậu giặt sạch quần áo, vốn dĩ là không có gì, cũng chỉ là sinh lý rất bình thường, tuy rằng từ trước đến nay cậu chưa từng trải qua trường hợp này, nhưng hiện giờ thì có rồi, còn bị người như dì nói ra như vậy, cậu ít nhiều cảm thấy xấu hổ.

Giữa trưa, Chu Nghiêm và Trì Phỉ đến, cơm nước xong xuôi thì hàn huyên với cậu một lúc.

“Phòng ở của cậu dọn dẹp ổn thỏa rồi đấy, đầu năm thực sự sẽ dọn ra ngoài sao?” Chu Nghiêm hỏi.

Tiêu Hà gật đầu, “Tống Dịch đầu năm cũng sẽ đến đây.”

“Cuối năm anh hơi bận, ở trong căn cứ cũng khó tránh khỏi mấy việc lặt vặt, cũng may là có Điền Dã trông nom mấy tên kia, bên chú xem như cũng an ổn rồi, anh thấy nhẹ nhàng hẳn, tranh thủ chuẩn bị nhà tốt cho chú, đầu năm là hai người có thể đến ở được rồi.”

Chu Nghiêm nói xong liếc nhìn Tiêu Hà, thấy cậu há miệng liền biết ngay cậu định nói gì, “Cảm ơn thì miễn đi, sau này chú ra ngoài ở, ngoài ấy không thể so với trong này, có người thay chú nhọc lòng, anh nói câu này không phải bảo là thầy Tống sẽ không quan tâm chăm sóc chú, chú cũng biết là anh ấy cũng có công việc của mình, cho nên về sau, chú cũng nên biết để tâm đến bản thân chút, bớt làm thầy Tống áp lực.”

Chu Nghiêm là suy nghĩ cho Tiêu Hà, mấy năm gần đây có người tới có người đi, Tiêu Hà là người ở SG lâu nhất, cũng là người có tính cách khiến anh lo nghĩ nhất. Trước khi Tiêu Hà xuất ngũ, anh còn đang suy nghĩ không biết Tiêu Hà sẽ làm cái gì, cũng may bây giờ có người quan tâm được, anh cũng an tâm hơn phần nào.

“Ừ, em biết rồi.” Nếu Chu Nghiêm đã không cho cậu nói lời cảm ơn thì cậu cũng sẽ không nói nhiều lời khách khí, đối với lời dặn của Chu Nghiêm cũng răm rắp nghe theo.

Từ sáng đến giờ, cậu chỉ nhớ tới Tống Dịch, trong lòng còn có một tầng cảm giác cậu khó nói nên lời, muốn gặp lại anh, muốn anh đứng ở trong phạm vi tầm mắt của mình, lại muốn ôm anh vào l*иg ngực.

Cậu không hiểu thứ cảm xúc đó được gọi là gì, nhưng cậu biết, cậu muốn ở bên Tống Dịch.

Buổi chiều, Tiêu Hà tìm kiếm một vài video nhập môn của giới thanh ưu, muốn tìm một vài thứ hay giải thưởng có quan hệ tới nghề nghiệp của Tống Dịch, hơn nữa cậu còn muốn tìm những video mà Tống Dịch từng làm việc.

Những tư liệu này có thể cho thấy một Tống Dịch rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, hoàn toàn không giống anh lúc hai người ở bên nhau, anh giống như thật sự có ngàn khuôn mặt nhưng mỗi gương mặt đều khiến cậu cầm lòng không đậu mà yêu thích.

Tới gần giờ cơm, Tống Dịch gửi Wechat cho cậu nói buổi tối có thể cùng nhau chơi game.

Tiêu Hà cơm nước xong xuôi thì ngồi đợi đến 7h.

Vừa mở phát song trực tiếp bước vào phòng chat YY, Tống Dịch liền đúng giờ xuất hiện.

“A Hà A Hà! Hôm nay có nhớ anh không?” Tống Dịch nhao nhao đáng yêu hỏi.

Tiêu Hà không chút suy nghĩ buột miệng thốt, “Nhớ.”

Cậu xác thực là nhớ Tống Dịch, nhớ từ sáng cho tới giờ.

Tống Dịch lại không nghĩ Tiêu Hà lại thẳng thắn như vậy, vui như mở cờ trong bụng.

“A Hà moah moah moah! Yêu em chết mất! Anh lên game rồi.”

___Là tình yêu đó, Hà Thần của chúng ta thế mà cũng nói ra được mấy lời âu yếm này ư.

___Đây là do phu phu đã hành phòng, thân thể và tình cảm một bước thăng hoa

___Muốn yêu đương quá, làm sao bây giờ, có ai nguyện ý võng luyến với tui hơm?

Tiêu Hà vào game nhanh chóng tổ đội với Tống Dịch, ngay lúc hai người chuẩn bị vào trận, YY đột nhiên vang lên thanh âm khác.

“Hello Hello, buổi tối vui vẻ nhé A Hà và chị dâu, hôm nay em zai này có thể cùng hai người xông vào tuyệt địa đại lục không?”Tuế Tuế vô thanh vô tức tiến vào, hơn nữa còn muốn gia nhập với bọn họ.

Tống Dịch coi như cũng thường xuyên chơi cùng Tuế Tuế nên dĩ nhiên là không có ý kiến.

Ba người rất nhanh tổ đội với nhau, vừa vào trận đội cũng chỉ có ba người họ, không xuất hiện thêm đồng đội người qua đường nào.

“Vận khí kém như vậy sao? Ngay cả đồng đội qua đường cũng không có.” Tuế Tuế phun tào.

Tống Dịch ngược lại an ủi cậu, “Chúng ta không phải có hai tuyển thủ chức nghiệp sao, có hay không thì liên quan gì.”

“Ai u, chị dâu nói có lý, nhưng mà thiếu một người thì chúng ta cũng ít đi một bao vật tư đó.”

Tiêu Hà nghe hai người nói chuyện phiếm, tự mình điểm vị trí trên bản đồ, sắp đến vị trí thì gọi bọn họ nhảy cùng.

Ba người nhảy trường học, xem như là một nơi rất nguy hiểm, Tống Dịch không rời th một tấc, quyết đi kè kè bên cạnh.

Thời điểm anh nhặt đồ lúc nào cũng ngăn trở Tiêu Hà, làm hành động của cậu rất không thuận lợi, nhưng Tiêu Hà vẫn nhịn xuống, chỉ cần cậu không nói lời nào thì tức là cậu cảm thấy vấn đề không lớn.

Lục lọi xong cũng tiêu diệt hai đội, sau khi nhặt nhạnh đủ, ba người cũng coi như béo tốt.

“A Hà, giờ chúng ta đi đâu gϊếŧ người?” trang bị bây giờ của Tống Dịch tương đối tốt, cảm giác như mình có thể gϊếŧ trăm người.

“Anh đừng để người khác gϊếŧ là tốt rồi, đi theo, vào vòng.” Tiêu Hà thật sự không biết anh lấy tự tin đâu ra để mở miệng nói muốn đi gϊếŧ người.

“A Hà này, cậu không thể nói chị dâu như vậy được nha, tốt xấu gì cũng nên để chị dâu trải nghiệm cảm giác đi gϊếŧ địch như thế nào chứ.” Tuế Tuế chơi cùng hai người khá lâu, nhớ không nhầm thì Tống Dịch ngay cả một người cũng chưa gϊếŧ qua.

“Đứng vậy, chờ lát nữa em báo vị trí cho anh để anh tới gϊếŧ! Cho em biết kĩ năng ngon lành của anh!” Tống Dịch cảm thấy không thể để Tiêu Hà coi thường.

‘Kĩ năng bắn súng của anh? Là kĩ năng tùy duyên hay là mèo cào?” Tiêu Hà rõ ràng là không tin tưởng.

“Chờ lát đi rồi anh cho em thấy kĩ năng cương mãnh của anh! Đảm bảo không trượt phát nào!” Tống Dịch khoác lác.

Tiêu Hà không cho là đúng,chỉ có Tuế Tuế là tiếp lời Tống Dịch, giữ lại cho anh chút mặt mũi.

Ba người một đường vào vòng như không gặp được ai, vì thế chọn một tòa nhà cao tầng để thủ chờ người qua.

Tuế Tuế lên nóc nhà, còn Tiêu Hà và Tống Dịch thì ở trong phòng.

Tiêu Hà ngó ra cửa sổ, gọi Tống Dịch đến xem cửa sổ khác, Tống Dịch ở một mình không phát hiện ai, lại bò về phía Tiêu Hà.

“Không có người đâu, A Hà, anh hát cho em một bài hôm nay anh vừa học, em có muốn nghe không?” Tống Dịch quỳ rạp trên mặt đất nói với Tiêu Hà.

Tiêu Hà: “Không muốn.”

Tuế Tuế: “Em muốn.”

Tống Dịch nghe hai câu trả lời bất đồng, tự động lọc câu trả lời của Tiêu Hà, “Được, A Hà em muốn nghe, anh đây liền hát cho nghe.”

Sau đó anh bắt đầu hắng giọng, hát, “A Hà A Hà moah ~ moah bên trái một cái ~ moah bên phải một cái ~ “

___Trời đựu, kí©h thí©ɧ đến vậy luôn? Cái giọng này đúng là muốn làm lỗ tai mình mang thai!

___Thầy Tống! Anh dám lấy tên của Hà Thần….đổi thành lời ca nguyên bản sao!

___????? Tui điếc rồi à? Sao đột nhiên chẳng nghe thấy gì thế này?

___Không phải một mình ông không nghe thấy đâu! Tôi cũng vậy á

Tiêu Hà nghe xong quyết đoán tắt âm thanh YY của Tống Dịch.

Cậu cảm thấy Tống Dịch trước mặt nhiều người mà cũng dám hát bài này sợ là muốn chết rồi, việc xảy ra trên Weibo còn chưa tìm anh tính sổ đã lại muốn bắt đầu nối tiếp sự kiện khác rồi.

Vì thế cậu lập tức cho Tống Dịch ăn một thoi đạn, cứ như vậy nhìn Tống Dịch mất máu, rồi vì mất máu nhiều quá mà chết.

Tống Dịch mở micro trên game điên cuồng kêu, “Tiêu Hà! Sao lại gϊếŧ anh! Anh hát cho em nghe mà cũng là sai sao!”

Tiêu Hà vô cùng bình tĩnh đáp lại, “Anh hát cho em nghe thì không sai, nhưng hát cho em nghe ở phòng phát sóng trực tiếp thì sai rồi.”

___Đến đây, Hà Thần bá đạo tổng tiến công của tui online rồi!

___Không! A Dịch không sai đâu! Sai chính là tên đàn ông bá đạo này! Bọn tui muốn nghe anh hát!

___Thật không khỏe rồi, hy vọng streamer có thể yêu quý đám cẩu độc thân bọn tui!

___Úi, no rồi no rồi, đau lòng Tuế Tuế part 1, là cái gì thúc đẩy anh gia nhập cái tổ đội ân ái nơi tuyệt địa này vậy?

___Tuế Tuế: Rõ ràng là có ba người chơi, thế mà trước sau vẫn chỉ có mình tui xơi thức ăn chóa

Mà giờ này Tuế Tuế đang nằm trên nóc nhà bò ngắm địch nhân đã khắc sâu trong lòng sự hối hận vô bờ bến vì quyết định tổ đội với hai người nọ, một tên cẩu độc thân như cậu sao không thể buông tha bản thân mình là lại vội vàng xúm vào muốn ăn cẩu lương tự ngược?

Hoàn chương 45