Tác giả: Thiên Trọng Lí
Editor: Red9
DONT TAKE OUT
Hiệu suất làm việc của Chu Nghiêm đặc biệt hiệu quả, không quá hai ngày Tiêu Hà đã ký hợp đồng với Hoàng Tranh TV – Nền tảng Livestream Game nổi tiếng.
“Thời gian phát sóng trực tiếp là từ 7h đến 10h trong các ngày từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật được nghỉ, ngoại trừ những điều đó ra thì không còn quy định cứng nhắc nào ở bên ngoài nữa, lương năm con số, quà tặng của fan thì sẽ chia đôi năm trên năm với bên đài.” Chu Nghiêm đưa bản hợp đồng cho Tiêu Hà, giơ tay chỉ vào mấy con số cho cậu xem.
Tiêu Hà gật gật đầu, “Bắt đầu từ lúc nào?”
“Ngày mai, 7h tối ngày mai, trang đầu đều là của cậu, nhưng bọn họ yêu cầu ngày mai cậu phải mở camera.”
Tiêu Hà khẽ nhăn mày lại, “Cái này mà không gọi là quy định cứng nhắc ư?”
Chu Nghiêm đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Mở có đúng ngày mai thôi, ngày mai lúc cậu phát sóng trực tiếp, trước tiên đừng gấp gáp lên chơi trò chơi vội, trả lời vài vấn đề ở chỗ làn đạn* một chút đã nhé.”
*:
Phần bình luận của người xem chạy ngang trên màn hình video. Ai hay xem livestream trên Bilibili sẽ rõ.“Em đâu có xem làn đạn.”
“Vậy để tôi dạy cậu, hay thế này, sợ cậu không kiên nhẫn muốn mắng người ta,” Nói xong liền lấy một tờ giấy khác ở trong văn kiện ra, ” ngày mai tôi tìm một vài tài khoản, đặt một số vấn đề xuất hiện ở trên làn đạn, cậu thấy câu hỏi ở đâu thì nhìn trên giấy, động tác đừng quá rõ ràng, về phương diện nói chuyện, chính cậu tự nghĩ một chút, hay là cậu hát một vài bài cũng được, tìm một vài đồng đội đã xuất ngũ để tổ đội với nhau cũng rất tốt, mặc kệ như thế nào đều được hết, đừng có giống như mấy tên câm, ngồi mà chẳng phát ra tiếng nào.”
Tiêu Hà dựa vào ghế, rầu rĩ Ừ một tiếng.
Buổi tối hôm đó, Tiêu Hà dùng tài khoản mới đăng nhập trò chơi, buổi chiều hôm nay Chu Nghiêm nói một vài đề nghị với cậu, cậu nghe xong đã hiểu nhưng thực sự rất khó làm.
Ca hát, cậu sẽ không, cũng không thể. Việc tìm những người khác để tổ đội, cái này thì còn dễ làm, nhưng cậu không thể mỗi ngày đều tổ đội với người ta, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng có công việc của mình, cậu cũng không thể xen vào được.
Ngồi một lát, Tiêu Hà cũng không nghĩ ra biện pháp gì hay ho, mở chế độ squad (2 người), nhìn xem có thể giao lưu với đồng đội nào hay không.
Sau khi vào, cậu còn đang không biết phải mở miệng thế nào, thì ngược lại đồng đội của cậu đã mở miệng trước.
“Nè, nè, có nghe thấy gì không?”
Là một cô gái.
Tiêu Hà cũng thử mic, “Ừm.”
“Anh trai à, anh chơi bao lâu rồi?”
Bên kia như nghe thấy tiếng hít một hơi, Tiêu Hà cũng không để ý.
“Không bao lâu, tay mới.”
Đối phương vừa nghe xong, ngữ điệu lập tức bay lên, “Vậy thì thật trùng hợp nha! Em cũng là tay mới nè! Vẫn còn đang không biết phải chơi trò chơi này như thế nào, giọng của anh trai thật là dễ nghe đó.”
Tiêu Hà không trả lời cô, lúc ở trên máy bay cậu nhìn thoáng qua bản đồ, tự động lọc chế độ chỉ nói chuyện với đồng đội.
“Anh trai à, chúng mình nhảy đâu thế?”
Khi đồng đội hỏi vấn đề này, Tiêu Hà chấm một điểm ở trên bản đồ, P thành.
Đường bay vừa đến gần điểm thì Tiêu Hà liền nhảy dù, ngay sau đó thì người đồng đội đó cũng cuống quýt nhảy theo cậu.
“Anh ơi, nhiều người quá! Trời ơi, thật là đáng sợ!”
Lúc chuẩn bị đáp đất, Tiêu Hà nhìn thoáng qua xung quanh, nhìn những vị trí có dù đáp xuống, cậu bắt đầu ghi nhớ đại khái ở trong đầu.
Cậu nhanh chân chạy đi loot đồ, bên tai truyền đến tiếng nói sợ hãi, ồn ào của người đồng đội.
Tiêu Hà tiện tay nhặt bom khói ngay cạnh súng, chuẩn bị đi ra ngoài để gϊếŧ những tên địch đang chuẩn bị đáp đất, liền nghe được tiếng đồng đội ở kênh đội ngũ đang hét vô cùng to.
“Anh ơi! Anh ơi cứu em! Chỗ của em nhiều người quá! Trời đất ơi! Mau tới cứu em! Em cảm thấy em sắp chết rồi! Thật là đáng sợ!”
Tiêu Hà nhăn mày lại, mở bản đồ nhìn thoáng qua vị trí của cô, khoảng cách cũng không hẳn là xa.
“Ở chỗ cô có bao nhiêu người? Trước tiên nhặt một khẩu súng, tìm một chỗ kín mà trốn, sau đó giữ miệng súng để hành động kịp thời.”
Tiêu Hà tận lực dùng giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng nhất để nói với cô.
“Em không biết là có bao nhiêu người nữa! Cảm giác như có mấy vạn người đang đi xung quanh! Em sợ quá! Em nhặt được một khẩu Thompson rồi, Đang trốn ở trong WC ở lầu hai, anh ơi anh ơi mau tới cứu em đi! Người ta sợ lắm rồi! Vừa yếu ớt lại còn vừa đáng thương, thật là bất lực……”
Cô gái cứ ở đó mà lải nhải mãi, làm cho Tiêu Hà hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của địch ở xung quanh, cậu không thể tập trung tinh thần được nữa.
“Câm miệng lại cho tôi! Đặt miệng súng nhắm vào cửa WC, thấy có người đi vào thì nhắm ngay mà bắn, tôi mà nghe được tiếng hét của cô lần nữa thì cô ở đó mà chờ chết đi.”
Đối phương nghe vậy liền nhỏ giọng hậm hực một tiếng, sau đó rất nghe lời mà ngậm miệng lại, chẳng qua lâu lâu sẽ lại nghe thấy tiếng khụt khịt như đang khóc.
Bên tai Tiêu Hà im lặng, cậu nhanh chóng thanh lý sạch sẽ những kẻ địch ở xung quanh, loot được đồ của địch rồi liền nhanh chóng chạy đến chỗ của đồng đội.
“Anh ơi, bây giờ em đã có thể nói chuyện được chưa? Trời ơi, anh trai gϊếŧ được nhiều người quá, anh thật là lợi hại đó, anh à anh có thể đưa em đi ăn gà được không! Em đưa súng của em cho anh!”
Tiêu Hà một lần nữa cau mày, “Cô ở lầu hai của nhà nào, lăn ra đây.”
Tiêu Hà vừa đi loot đồ vừa nhanh chóng tiến gần chỗ đồng đội đang ở.
“Em thật sự được ra rồi? Người bên ngoài đều bị anh gϊếŧ sạch rồi đúng không? Em ra ngay bây giờ đây.”
“Gọi cô ra thì cô ra ngay đi, đừng có lắm lời.”
Nói xong, Tiêu Hà liền đi đến chỗ của cô, vừa mới mở cánh cửa kia ra, đón cậu chính là một làn đạn bắn pằng pằng pằng tới, ngay lập tức khiến cậu mất nhiều máu quá phải gục xuống, bên tai liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
“A a a a a a a a, ở cửa có người, anh ơi, ngay ở cửa chỗ em có người! Em bắn gã rồi! Em vừa làm gã gục đây này! Anh ơi mau tới cứu em đi! Anh, em bắn chết gã đây nhé! Anh ơi anh đâu rồi, anh ơi!” Tốc độ bắn chữ vô cùng nhanh, trong giọng nói lộ ra sự kinh hoảng tột độ và kɧoáı ©ảʍ khi vừa gϊếŧ được người, cậu thậm chí nghe được trong thanh âm của người này mang theo một giọng nam tính tục tằng?
Sắc mặt của Tiêu Hà đang vô cùng khó coi, cậu lập tức tháo tai nghe xuống, đặt ở trên bàn, đôi tay rồi khỏi bàn phím và chuột, nhìn thi thể của mình bị tên đồng đội ngu ngốc bắn cho gục, không đến vài giây sau liền biến thành một cái hộp vuông vức.
Mà giờ phút này cậu nhìn tên đồng đội ngốc sửng sốt một hồi, bắt đầu loot xác cậu, cố gắng loot hết đồ, sau đó bị người bắn chết.
Tiêu Hà đưa tay rời khỏi trò chơi, xoa xoa ấn đường, chuẩn bị cho ván thứ hai.
Sau khi vào phòng chờ, cậu nhìn thoáng qua ID của đồng đội, cảm giác như từng thấy ở đâu rồi.
Đồng đội rất nhanh sau đó mở miệng nói.
“Anh ơi, là anh đó sao! Chuyện vừa rồi em thật sự có lỗi! Em vừa thấy có người mở cửa thì vô cùng căng thẳng, theo bản năng liền bắn súng, không ngờ lại bắn anh chết! Lần này em nhất định sẽ không như thế nữa! Anh phải tin tưởng em đấy, anh ơi! Em mà còn đánh chết anh nữa thì em chính là heo!”
Đầu Tiêu Hà như vừa bị đập một cái, cảm thấy hối hận vì mình lại tự đi lập một tài khoản nhỏ để chơi trò chơi, quen phải một kẻ ăn hại không nói, còn rất lắm lời.
Cậu đè nén tâm tình muốn đánh người lại, “Cô ngậm cái mõm lại cho tôi, từ giờ trở đi đừng có nói một lời nào hết.”
Đối phương vừa nghe xong, liền bắt đầu hậm hực, “Sao lại như vậy, anh ơi, chơi trò này không phải là cần giao lưu, trao đổi ư? Chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói, chờ khi nào anh cần đồ gì thì cứ nói với em, em sẽ nhặt giúp anh.”
Trong lúc cô nói chuyện, hai người đã lên máy bay, Tiêu Hà không quan tâm cô nữa, nhìn thoáng qua đường bay, địa điểm vị trí nhảy là khu nhà máy năng lượng nguyên tử, sau đó nhanh chóng xóa, đặt địa điểm khác tại khu dã ngoại.
Hai người nhảy xuống khu dã ngoại, tuy rằng có hơi nghèo, nhưng ít nhất có thể khiến tai Tiêu Hà thanh tĩnh hơn một chút, cái tên đồng đội này bận loot đồ không hề nói một câu gì hết.
Sau khi loot xong, Tiêu Hà còn thiếu một cái báng súng M4.
Vì thế cậu chủ động mở miệng hỏi: “Cô có báng không?”
“A? Mông*? Mông gì cơ? Ai cha, anh à anh nói câu này không thấy vô nghĩa sao, làm gì có ai mà không có mông, thật là đáng ghét ~ đúng thật là ~ người ta cũng biết thẹn thùng chứ ~” thanh âm vừa ngọt lại vừa mềm, lộ ra một vẻ yêu diễm mà lại có chút hương vị đê tiện.
*:
Bên TQ thường gọi Báng súng股票
Gǔpiào là Mông súng槍屁股
Qiāng pìgu (tìm mấy cái này cũng khốn đốn một phen)“……”
Tiêu Hà cái gì cũng chưa kịp nói, lập tức nhảy lên một cái xe motor bên cạnh, nhấn chân ga rồi lao đi một đoạn 10m.
Bên tai liền vang lên tiếng hét thất thanh của người kia: “Anh ơi! Anh đợi em với! Sao anh đi mà không đưa em đi theo! Anh muốn vứt bỏ em rồi một mình tự vào bo sao! Nè nè nè, anh không phải vừa mới hỏi người ta có mông không à, bây giờ lại trở mặt như thế, thật là phụ lòng người ta! Anh quay về đây đi! Em đưa mông cho anh!”
Tiêu Hà lúc này đã lái xe đi hơn 500m, tiếng kêu bên tai anh vẫn luôn không dừng lại, anh thật sự là chịu hết nổi.
“Mau ngậm cái mõm lại cho ông!”
Thế giới nhảy mắt trở nên an tĩnh, Tiêu Hà quay dầu xe motor trở về.
Cậu mất 10s đồng hồ để quay lại, bên tai một lần nữa lại vang lên thanh âm tuyệt vọng.
“Huhuhu, sao anh lại quát người ta như thế, người ta đáng yêu như vậy mà,……”
Ngay lúc cô đang nói chuyện, Tiêu Hà đã cho motor dừng cách cô một khoảng không xa, sau đó xuống xe.
Bên tai lập tức nghe được thanh âm hưng phấn, “Anh! Em biết chắc chắn anh không phải là loại người bỏ đồng đội mà đi mà……”
Không đợi cô hết lời, Tiêu Hà đỡ giơ ngay cây súng M416 trong tay nhắm vào cô bắn mấy tiếng giòn giã, ngay lập tức khiến cô gục trên mặt đất.
Vốn tưởng rằng cô gái sẽ thành thật một chút, không ngờ lại khiến sự việc trở nên trầm trọng hơn.
“A a a a a a a! Anh ơi anh làm gì vậy! Sao lại bắn em! Không ngờ anh lại mang thù như vậy! Anh thế mà lại trả thù em…… A a a! Đừng đừng đừng! Đừng bắn em! Anh trai tốt à, anh đừng bắn em! Cứu em! Cứu em! Xin anh đấy!”
Trong hàng loạt tiếng hét chói tai đó, Tiêu Hà cảm thấy dường như mình nghe được một thanh âm thuộc về giọng nói của đàn ông? Cậu thậm chí còn cho rằng không lẽ do lỗ tai của mình chịu kí©h thí©ɧ nhiều quá nên sinh ra ảo giác.
“Cứu cô cũng được thôi, từ giờ trở đi, ngậm cái mõm lại cho tôi.”
Đối phương không chút do dự, “Được được được, anh ơi, anh nói cái gì thì chính là cái đó, mau cứu em đi.”
Tiêu Hà lúc này mới cứu cô, sau đó đặt một túi cứu thương ở dưới chân cô, còn mình thì chạy tới leo lên xe motor.
Đồng đội sau khi sống lại thì quả nhiên đi theo sau xe của cậu mà không nói một lời nào, cả một đường an bình, nhẹ nhàng đi tới vòng bo cuối.
Lúc này Tiêu Hà đã gϊếŧ chín người, trong vòng chỉ còn lại sáu người, trừ hai người bọn họ ra thì còn bốn địch nhân, cũng chính là hai đội hai người.
Trong một ngôi nhà, Tiêu Hà đã chiếm cứ tầm nhìn trên nóc nhà, còn đồng đội ở lầu hai thì không biết đang làm gì.
Rất nhanh trên màn hình liền hiện một dòng chữ thông báo Tiêu Hà đã dùng 98K trực tiếp headshot một kẻ địch.
Đồng đội của cậu lúc này lại bắt đầu.
“Trời ơi anh ơi, anh thật là lợi hại! Một nhoáng gϊếŧ hết 10 người! Anh thật là đẹp trai quá đi! Em cảm thấy như em yêu anh mất rồi! Anh ơi, anh có muốn yêu qua mạng không? Thiếu nữ âm nè!”
Giờ phút này Tiêu Hà cũng không muốn đếm xỉa đến cô, cô lại càng muốn lấn tới.
Sau đó bắt đầu dùng đủ loại thanh âm để nói chuyện:
“Anh ơi, anh có muốn yêu qua mạng không? Loli âm nè.”
“Anh ơi, anh có muốn yêu qua mạng không? Ngự tỷ âm nè.”
“Anh ơi, anh có muốn yêu qua mạng không? Shota âm nè.”
Tuy rằng Tiêu Hà vô cùng kinh ngạc việc tại sao cô có thể nói ra được nhiều giọng nói như thế, nhưng cậu hoàn toàn không chịu đựng được những tiếng ồn mà cô không ngừng nhốn nháo ở bên tai, ồn ào chẳng khác gì có hàng trăm con chim đang kêu cạnh tai cậu.
Cậu từ trên tầng cao nhất của sân thượng nhảy xuống, đứng ở ngay chỗ rẽ vào cầu thang, “Này, cô tới đây.”
Đồng đội nghe xong lập tức đi đến hỏi có chuyện gì.
Tiêu Hà cầm M4, nhắm ngay đầu cô, trực tiếp bắn gục cô ngã xuống mặt đất, “Bị bắn rồi hả, Quan Âm Nghìn Tay của tôi.”
Hoàn chương 2