Tiêu Hà tầm 7h40 sáng là đến căn cứ, a di mở cửa cho cậu, cậu lên lầu cất đồ đạc rồi rửa mặt một phen, sau đó thì quay xuống lầu 1 để ăn sáng, a di đã làm cho cậu một bữa ăn thịnh soạn.
“Tiểu Chu hôm qua nói với dì là nay con về, nên dì đến sớm hơn thường lệ, đây là bánh bao, hoành thánh dì làm, thịt nhiều lắm, con ăn nhiều chút.”
Tiêu Hà nhìn bát hoành thành lớn trước mặt mình, quay đầu cảm ơn a di.
Cậu đúng thật sự là đang rất đói bụng, cả đường đi xe làm cậu mệt mỏi lắm rồi, sau khi ăn xong bát hoành thánh này, cảm thấy cơ thể đã ổn hơn trước, thế nhưng đôi mắt vẫn thấy xót.
Cậu nói chuyện với a di một chút, nhờ a di bảo Chu Nghiêm lát nữa đi lên tìm cậu, sau đó thì quay người trở về phòng.
Khung cảnh quen thuộc hiện ra, nằm lên trên chiếc giường êm ái, Tiêu Hà nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Chờ đến khi cậu bị đánh thức, thì đã là buổi chiều.
Cậu thoáng nhìn đồng hồ rồi không nhịn được mà nhăn mày lại, đôi mắt có chút đỏ lên, bộ dạng có chút dọa người.
“Không phải là chú đang ngủ à?” Chu Nghiêm nhìn bộ dạng chưa tỉnh ngủ mà như muốn ăn thịt người của cậu nói.
Tiêu Hà đưa tay dụi hai mắt, “Thế nào lại không đánh thức em?”
“Anh thấy chú một đường trở về đúng là mệt chết, thế nên mới để chú ngủ lâu hơn một chút, cũng không hơn bao nhiêu giờ đâu mà.” Chu Nghiêm dựa vào cạnh cửa nhìn cậu.
“Thôi không sao, em đi rửa mặt.” Tiêu Hà đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Anh ở phòng họp chờ chú.” Chu Nghiêm nhường đường cho cậu đi, sau đó cũng quay người trở về phòng họp.
Tiêu Hà nhanh chóng đẩy cửa phòng họp ra, Chu Nghiêm đang nằm liệt trên ghế nghiêng đầu nhìn cậu, cậu giơ chân dài của mình đẩy một chiếc ghế cạnh đấy qua, hỏi Chu Nghiêm, “Tống Dịch gặp chuyện gì?”
Chu Nghiêm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn văn kiện ở trên bàn, “Đều là những chuyện sẽ khiến chú phát giận đấy.”
Sau đó anh đưa tay đẩy túi văn kiện cho Tiêu Hà, “Chú vừa xem anh vừa nói, nhưng phải đảm bảo là chú không được phá hư cái phòng họp này.”
Tiêu Hà chần chờ một hồi, vẫn gật gật đầu, sau đó nghe Chu Nghiêm kể tiền căn hậu quả.
Tiêu Hà vừa nghe vừa đọc tờ giấy trong tay, sắc mặt càng thêm khó coi, cuối cùng cậu tức giận giơ tay chụp tập giấy lên bàn rất mạnh, phát ra một tiếng vang lớn.
Chu Nghiêm biết sẽ như vậy, nhịn không được thở dài một hơi, “Về việc này chúng ta cũng có phần trách nhiệm, gây thương tổn tinh thần lớn như vậy cho Tống Dịch, nói không chừng còn ảnh hưởng đến công việc của anh ta nữa, về điều này chúng ta phải chịu trách nhiệm. Nhìn đống ngôn luận rác rưởi kia, có thể xác định đây là một hành vi có tổ chức, công kích đến một cá nhân, tuy rằng lượng fan của chú lớn, nhưng thiếu nhất là một người quản lý, người có tâm địa muốn bôi đen chú thì lại là chuyện khác.”
Tiêu Hà đặt lòng bàn tay trên bàn có chút tê dại, “Có ý gì?”
Chu Nghiêm ngồi dậy nhìn cậu, “Dưới bài đăng công văn Luật sư của Tống Dịch trên Weibo có một người bình luận việc nghi ngờ có kẻ mua tài khoản thuỷ quân giả làm antifan để công kích, tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng anh có tra xét một chút, phát hiện có vài điểm đáng nói.”
“Là ai?” Sắc mặt Tiêu Hà thập phần khó coi.
“Bên đối địch của Hoàng Tranh, nhà phát hành nền tảng livestream Tây Qua*.”
*: Dưa hấu Tiêu Hà trầm mặc vài giây, liền đưa tay lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đẩy cho Chu Nghiêm, “Anh xử lý đi, mật mã là sinh nhật của em, liên quan đến ai thì đều xử lý hết.”
Nói xong cậu còn dùng tay gõ gõ lên tờ giấy trên bàn.
Theo như lời Chu Nghiêm thì đây là chuyện giữa hai bên nhà phát hành, cậu không hiểu, cũng không biết xử lý như thế nào, thế giới này trước khi cậu xuất ngũ đâu gặp những chuyện hỗn loạn như vậy, chỉ có thi đấu và huấn luyện, trừ hai việc này, những thứ khác đều không nằm trong phạm vi của cậu, nhưng hiện giờ thì khác.
Chu Nghiêm nhìn tấm thẻ ngân hàng trên tay, “Trời đựu, chú định đem cả nhà bán cho anh đấy à? Không sợ anh lừa chú sao?”
Tiêu Hà hòa hoãn lại, “Anh sẽ không.”
Chu Nghiêm ngắm nghía tấm thẻ, “Cơ mà nói không chừng, con số trong đây cũng không nhỏ đâu, không chừng anh còn cuỗm hết rồi chạy mất đấy?”
“Trì Phỉ còn nhiều tiền hơn em, cũng không thấy anh chạy.”
Chu Nghiêm ngẩng đầu nhìn cậu một cái, “Cậu và anh ta có thể giống nhau sao? Anh ta là ông chủ, trong nhà còn làm địa ốc, tự mình mở mấy cái công ty, anh sao dám cầm tiền anh ta rồi chạy? Anh đây phải chạy hướng nào? Dù có cầm tiền chạy đến chân trời góc bể, thì anh ta cũng bắt anh đây quay lại!”
“Không nói nữa, biết là anh sẽ không……” Tiêu Hà còn chưa nói xong, cửa phòng họp đã bị gõ vang, sau đó cửa mở ra, Điền Dã liếc mắt nhìn hai người họ, “Trì tổng tới.”
Sau đó nhìn sang bên cạnh, đằng sau xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bóng lộn.
Người đàn ông này rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, mũi thẳng đứng, một đôi mắt đào hoa trời sinh đưa theo phong tình, tóc có chút dài, có chút rối nhẹ, thế nhưng không mất mỹ cảm.
Chờ anh ta đi vào, Tiêu Hà mới thấy đằng sau anh ta còn buộc một bím tóc.
Đã nhiều ngày không gặp, sức kiềm chế của ông chủ này dường như còn kém hơn trước.
Đợi anh ta vào, Điền Dã đóng cửa rồi rời đi.
Trì Phỉ tùy ý kéo ghế dựa ngồi xuống, thấy trên tay Chu Nghiêm cầm một tấm thẻ, “Hai người đang tiến hành giao dịch dơ bẩn gì thế?”
Chu Nghiêm vừa nghe liền không vui, “Dơ bẩn cái J*……” Tưởng tượng đến đây là ở trong căn cứ, thân phận của anh ta là ông chủ, lập tức sửa miệng, “Vội vàng xử lý chuyện trên mạng dạo gần đây, Tiêu Hà tạm thời đưa thẻ ngân hàng của cậu ấy cho tôi sử dụng, anh thế nào lại có thời gian đến đây?”
*: Đầy đủ là JJ nhưng dĩ nhiên là anh Chu không dám nói hết. Mà JJ là gì thì các cậu biết rồi đó… Trì Phỉ vừa nghe, đưa chân lên vắt chéo, đôi tay giao điệp ở trên đùi, không trả lời Chu Nghiêm, ngược lại hỏi bọn họ, “Trông tôi nghèo lắm hay sao?”
Trên đầu Chu Nghiêm lập tức xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi, Tiêu Hà chưa nói gì, trước sau vẫn im lặng như cũ.
“Việc nhỏ như vậy mà lại để cho đội viên của chiến đội phải tự xì tiền ra sao? Mấy người cho là họ Trì của tôi dậy không nổi à?”
Chu Nghiêm chăng biết phải nói sao, nghĩ thầm, mẹ nó, có ai dám xem thường ví tiền của anh ta kia chứ? Tôi nếu nói tôi khinh thường, anh ta sẽ nhét tiền lương đầy túi tôi sao? Xời.
“Anh hôm nay tới là…?” Chu Nghiêm cứng đờ lảng sang chuyện khác.
“Khảo sát hạng mục nên đi ngang qua, đi lấy cho tôi cốc nước, phải ấm một chút.” Trì Phỉ thay đổi dáng ngồi nhìn Chu Nghiêm.
Chu Nghiêm trợn trắng mắt, không tình nguyện đứng lên, lúc này Tiêu Hà mới bước lên trước, “Để tôi đi.”
Chu Nghiêm nhìn cửa đóng lại, lập tức quay sang kéo lấy cà vạt của Trì Phỉ, “Thích sai bảo người khác quá nhỉ.”
Trì Phỉ đưa ánh mắt đào hoa nhìn, kéo cà vạt từ trong tay anh ra, sau đó sửa sang lại, “Thế nào lại nói chuyện kiểu này với ông chủ, lần trước không khấu trừ tiền lương của anh nên anh bắt đầu làm càn hả?”
Còn không đợi Chu Nghiêm nói tiếp, ngoài cửa vang lên hai tiếng tiếng đập, sau đó Tiêu Hà bưng một cốc nước vào.
Tiêu Hà đặt cốc nước ở trước mặt Trì Phỉ, sau đó ngồi lại vị trí của mình.
Trì Phỉ uống miếng miếng, lấy giấy tờ của Chu Nghiêm trên bàn, đẩy lại cho Tiêu Hà, “Việc này tôi đã cử người đi giải quyết, tiền của cậu thì cậu cầm đi, nếu như thật sự không biết xử lý, trung tâm thành phố có chỗ giao dịch đấy, rảnh thì đi chọn một căn mà mua.”
Tiêu Hà nghe xong gật gật đầu, ông chủ tự mình giải quyết giúp cậu, cậu cũng không nói gì nhiều, nhận lại thẻ, chào một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Gian thương, việc này của cậu ta dù trời có sập cũng chẳng vượt quá 500 vạn, anh cứ như vậy bảo cậu ta đi mua nhà ở khu của anh, không phải là chôn luôn 2000 vạn xuống đất sao?”
Trì Phỉ nghe xong cười, “Anh bây giờ thích đến nhọc lòng rồi à, cậu ta hiện tại cũng chẳng thiếu tiền, nhà ở trung tâm thành phố giờ bán cho cậu ta cũng đỡ mệt, anh cho rằng cậu ta sẽ mãi chôn mình ở căn cứ sao?”
Chu Nghiêm vừa nghe liền hỏi, “Có ý gì?”
Trì Phỉ dựa vào lưng ghế, đôi tay đáp ở trên tay vịn, “Nhiều nhất là hai năm nữa, thời đại của Tiêu Hà sẽ hoàn toàn kết thúc, giá trị thương mại của cậu ta sẽ giảm xuống một nửa, tài nguyên mà cậu ta có đều sẽ ít đi, trước khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ huỷ hợp đồng với cậu ta.”
Chu Nghiêm há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì, Trì Phỉ phán đoán không hề sai, ngành thể thao điện tử vốn là như thế, tuyển thủ xuất ngũ rất nhanh sẽ bị thời gian bao trùm, thân là một thương nhân, tự nhiên anh ta sẽ không thể làm thâm hụt tiền mua tiền bán của mình, quyết định huỷ hợp đồng với Tiêu Hà nhìn thì rất tàn khốc, nhưng cũng không có gì đáng trách cả.
“Mà hai năm sau, tiền nhà trong trung tâm thành phố sẽ tăng lên gấp bội, bao nhiêu thì tôi khó xác định, nhưng với cậu ta lúc này tuyệt đối không khó. Cậu ta xác thực là ông vua của giới điện cạnh, nhưng có triều đại nào mà không đổi ngôi vua kia chứ.”
Trì Phỉ biết Chu Nghiêm suy nghĩ điều gì, đơn giản không đành lòng nhìn thấy kết quả cuối cùng của Tiêu Hà, “Anh chẳng lẽ tự coi mình là gà mẹ luôn đó chứ? Chuyện của mình thì không lo, mỗi ngày lại cứ thích nhọc lòng cho người khác, tính cách của Tiêu Hà đúng là có chút quái gở, nhưng cậu ta bây giờ cũng có đối tượng cả rồi, cho nên anh tốt nhất là đặt tâm tình lên bạn trai của anh đi, nếu không anh ta sẽ giận đó.”
Nói xong còn đưa tay xoay mặt Chu Nghiêm lại, khiến khuôn mặt anh đối diện với khuôn mặt mình, sau đó lộ ra một nụ cười mang hơi thở nguy hiểm.
Nụ cười này thành công làm Chu Nghiêm run rẩy cả mình mẩy.
Sau khi Tiêu Hà đi ra khỏi phòng hợp, lúc trở lại phòng thì gọi một cuộc điện thoại cho Tống Dịch, đây là lần đầu tiên anh không nhận điện thoại, cậu lại tiếp tục gọi lần thứ hai.
Chờ một lúc lâu, ngay khi di động đã sắp ngắt kết nối, Tống Dịch rốt cuộc nhận điện thoại.
“Em về căn cứ rồi.” Tiêu Hà mở miệng nói.
“Thế hả, về khi nào vậy? Vừa rồi anh đang làm việc, cho nên không nghe điện thoại.” Cách Tống Dịch nói chuyện vẫn rất bình thường.
Điều này làm Tiêu Hà có phần không thoải mái, “Vì sao lại không nói cho em biết?”
Tống Dịch tỏ ra nghe không rõ, “Chuyện gì mà không nói cho em cơ? Anh đâu có làm chuyện xấu gì đâu nhỉ!”
“Em biết cả rồi.” Tiêu Hà vạch trần anh.
Tống Dịch biết giấu không được, yên lặng vài giây, “Em vừa về hẳn là mệt mỏi, anh cũng không muốn kéo chuyện này đến quấy rầy em.”
“Hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp mà……”
Tiêu Hà càng nghe càng không thoải mái, “Anh hẳn phải nói cho em biết, vì em cũng có một phần trách nhiệm.”
Tống Dịch lại trầm mặc, “Không nói cho em vì anh đã luôn suy xét đến kết quả, anh dù sao cũng là đàn ông thành niên, còn hơn em những hai tuổi, cũng có năng lực độc lập giải quyết vấn đề, cho nên em không cần lo lắng.”
Tiêu Hà nghe vậy thì hơi giận, “Giờ em nhìn màn hình đâu đâu cũng là lời chửi rủa anh đi chết đi chính là kết quả mà anh suy xét hả? Anh xem em là cái gì? Cảm thấy em còn nhỏ tuổi, cho nên không có năng lực xử lý mọi chuyện phải không?”
Tống Dịch xoa xoa ấn đường, anh biết Tiêu Hà khẳng định lại hiểu lầm lời của anh rồi, “Ý anh không phải như vậy, ý anh là chuyện này anh có thể giải quyết, không muốn quấy rầy khoảng thời gian ở nhà của em, em hiểu chứ?”
Tiêu Hà hiểu ý anh là gì, nhưng không tán thành cách làm của anh, “Mặc kệ vì cái gì, anh vẫn nên nói cho em biết.”
Hoàn chương 23