Một lúc sau, anh ngồi dậy sau đó cúi người hôn lên trán Ngôn Án một cái rồi mới đẩy cửa phòng rời đi.
Thời Khanh tựa lưng vào cửa phòng suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn sang phòng của bà An Cẩn.
“Mẹ”
Anh tiến đến gõ cửa phòng bà rồi nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Vào đi”
Bên trong nhanh chóng đáp lời.
Thời Khanh nhanh chóng đẩy cửa phòng bước vào.
Bà An Cẩn đưa mắt lên nhìn Thời Khanh.
Thời Khanh đi tới, anh ngã người xuống giường, đầu đặt lên đùi bà An Cẩn.
Khoảnh khắc này như trở lại khoảng thời gian của mười mấy năm trước. Lúc Thời Khanh vẫn còn là một cậu nhóc dính mẹ.
Bà An Cẩn đưa tay vuốt tóc Thời Khanh, từng sợi tóc của Thời Khanh luồn qua ngón tay bà khiến anh dễ chịu nhắm nghiền mắt lại hưởng thụ.
“Mẹ, còn một tuần nữa là con đi”
Một lúc sau, Thời Khanh mở lời.
“Ừm”
Bà An Cẩn lạnh nhạt đáp.
“Ngôn Án, mẹ giúp con chăm sóc em ấy”
Thời Khanh nhỏ giọng nhờ vã mẹ mình.
“Chuyện đó không cần con phải lo”
Bà An Cẩn nhanh chóng đáp lời.
“Thời gian này dành nhiều thời gian hơn cho con bé”
Bà An Cẩn di chuyển tay sang xoa đầu Thời Khanh, ấn đến ấn lui giúp anh thư giãn.
“Vâng”
…
Sáng hôm sau, Ngôn Án tỉnh dậy, trán cô đυ.ng phải l*иg ngực cứng rắn của Thời Khanh.
Ngôn Án nhanh chóng ngồi bật dậy, Thời Khanh thì khó hiểu đưa mắt nhìn cô.
“Sao anh lại ngủ cùng em rồi? Bác gái và bác trai biết được sẽ không tốt đâu”
Ngôn Án bĩu môi nhìn Thời Khanh có chút uất ức. Cô sợ để ba mẹ Thời Khanh biết mình và anh chưa kết hôn đã ngủ chung.
“Sợ gì chứ?”
Thời Khanh nhướng mày thấp giọng nói.
“Sợ chứ, nào anh mau lăn ra ngoài đi”
Ngôn Án đá đá vào chân Thời Khanh đuổi anh đi.
“Không đi đấy”
Thời Khanh cố tình nằm dài ra giường.
“Thời Khanh”
Ngôn Án đã bắt đầu cáu lên, cô gọi thẳng cả họ lẫn tên anh.
“Có”
Thời Khanh giơ tay lên như báo danh.
Ngôn Án cầm gối lên quăng thẳng về phía anh.
Nhìn bộ dạng này của cô, Thời Khanh không khỏi nhịn cười.
“Án Án, xuống ăn sáng thôi con”
Lúc Ngôn Án chuẩn bị mắng Thời Khanh thì giọng bà An Cẩn bên ngoài vang lên làm cô gái nhỏ hoảng đến nhảy cả lên.
“Dạ”
Ngôn Án quay sang lườm Thời Khanh một cái rồi đẩy cửa rón rén ra ngoài.
…
Ăn sáng xong, Thời Khanh dẫn Ngôn Án trở về nhà.
Vừa vào cửa, Ngôn Án liền có điện thoại, là Nguỵ An Nhiên gọi đến.
“Alo? Sao thế Nhiên Nhiên?”
Ngôn Án ấn nghe máy.
“Án Án, tao có cmn thai rồi”
Nguỵ An Nhiên bên kia đau đầu cả ngày vì chuyện này.
“Hả? Cao Thần biết chưa?”
Ngôn Án đưa mắt sang nhìn Thời Khanh rồi hỏi.
“Rồi, cả ngày nay anh ấy cứ như tên thiểu năng đây”
Nguỵ An Nhiên đau đầu vì cái thai và càng đau đầu hơn vì Cao Thần.
“Chúc mừng nhé, ngày mai tao đến thăm mày”
Ngôn Án bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc thay cho Nguỵ An Nhiên.
“Được, tao đợi”
Nguỵ An Nhiên đáp, cả hai trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
“Nhiên Nhiên có thai rồi, Cao Thần mừng như điên vậy”
Ngôn Án quay sang nhìn Thời Khanh mỉm cười nói.
“Chúng ta cũng sinh một đứa đi”
Thời Khanh im lặng một lúc rồi bế xốc cả người Ngôn Án lên đi vào phòng ngủ.
Ngôn Án"???"
Sáng hôm sau, Ngôn Án cùng Thời Khanh đến nhà Cao Thần thăm Nguỵ An Nhiên.
Vừa vào cửa nhà, một mùi sữa thơm phức xộc lên mũi Ngôn Án.
Nguỵ An Nhiên đang được Cao Thần chăm như em bé trên ghế sofa.
“Thành bà hoàng rồi sao?”
Ngôn Án mỉm cười nhìn đôi bạn trước mặt.
Thời Khanh bên cạnh cũng khẽ nhếch cao mày, tay cầm một túi trái cây to đặt lên bàn.
“Án Án, tới ngồi chơi với tao”
Nguỵ An Nhiên vẫy vẫy tay gọi Ngôn Án lại gần.
Thời Khanh và Cao Thần thì cũng ra một góc khác hút thuốc nói chuyện.
“Sao? Cảm giác được làm ba như thế nào?”
Thời Khanh cho tay vào túi quần, lưng tựa vào tường thấp giọng hỏi.
“Lúc Nhiên Nhiên báo tin, tôi ngơ ra như thằng đần vậy. Sau đó phản ứng lại cũng rất dữ dội, hiện tại thấy cứ như là mơ vậy”
Khi nói ra những lời này, ánh mắt của Cao Thần ôn nhu hiếm thấy.
“Một điếu không?”
Cao Thần lấy trong túi ra một gói thuốc đưa cho Thời Khanh.
“Bỏ thuốc lâu rồi”
Anh lắc đầu từ chối.
“Cậu bỏ thuốc đi”
Thời Khanh quay sang nhắc nhở Cao Thần một câu.
Cao Thần đã cầm điếu thuốc trên tay, nghe được câu này thì khựng lại sau đó phì cười rồi quăng luôn cả gói thuốc và bật lửa đi.
“Sao? Lần đầu làm mẹ cảm giác như nào?”
Ngôn Án cũng đưa ra một câu hỏi không khác Thời Khanh là bao cho Nguỵ An Nhiên.
“Cũng không có gì lạ lắm nhưng thấy rất mong chờ nha”
Nguỵ An Nhiên nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình rồi trả lời.
“Mày ốm quá, phải ăn uống nhiều vào mới có sức khoẻ”
Ngôn Án cầm tay Nguỵ An Nhiên lên rồi dặn dò.
“Án Án, tao định vài ngày nữa sẽ báo tin về cho gia đình”
Nguỵ An Nhiên nghĩ lần này có đứa bé, ba mẹ cô sẽ từ bỏ ý định ngăn cấm cô và Cao Thần.
“Chắc chắn phải báo về một tiếng rồi nhưng có chuyện gì cũng đừng to tiếng nhé”
Ngôn Án cũng hiểu khá rõ tính cách của ba mẹ Nguỵ An Nhiên nên không quên dặn dò cô nàng.