“Khanh Khanh…”
Ngôn Án chạy tọt vào trong gọi Thời Khanh một tiếng.
“Anh nghe”
Thời Khanh nghe tiếng cô gọi thì vừa vo gạo trong nồi vừa trả lời.
“Anh bỏ em lại một mình”
Ngôn Án giả vờ trách móc đấm nhẹ vào lưng Thời Khanh một cái.
“Ba mẹ chồng không muốn để con dâu vào bếp, anh đành phải chịu thiệt đảm đương công việc này thôi”
Thời Khanh bật cười đáp.
“Để em mang trái cây ra cho bác trai và bác gái”
Ngôn Án đi đến tủ lạnh tìm kiếm trái cây rồi mang ra gọt vỏ.
“Cẩn thận tay một chút”
Thời Khanh đưa mắt sang nhìn rồi chu đáo dặn dò.
“Em biết rồi, có phải con nít đâu chứ”
Ngôn Án bĩu môi trả lời.
Thời Khanh vo gạo xong thì đem nồi cơm bật lên sau đó xoắn tay áo lên làm đồ ăn.
Hai người trong bếp, một người gọt trái cây, một người nấu ăn. Cô gái nhỏ Ngôn Án miệng vẫn không ngừng lầm bầm, Thời Khanh bên cạnh lắng nghe thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Bố mẹ Thời đứng bên ngoài nhìn vào liền vui vẻ không thôi.
“Anh nhìn xem, con bé Ngôn Án này tốt như vậy, chỉ tiếc là bố mẹ mất sớm, chắc chắn đã trải qua một cú sốc cực lớn”
Nghĩ đến hoàn cảnh của Ngôn Án, bà An Cẩn lại có chút đau lòng.
“Bây giờ có con trai chúng ta bù đắp cho con bé rồi, em đừng lo lắng nữa”
Thời Sâm xoa xoa đầu vợ mình rồi nhỏ giọng nói.
“Em rất thích con bé, sau này nếu tên nhóc A Khanh làm con bé buồn, em sẽ tẩn cho nó một trận”
Bà An Cẩn nhìn sang chồng mình nói một câu thật chắc chắn.
“Được rồi được rồi, ra ngoài thôi, bọn nhóc sắp mang đồ ăn ra rồi”
Thời Sâm kéo tay vợ mình đi ra ngoài phòng khách.
“Được rồi, để ở đó đi, em ra ngoài ngồi đợi, để anh mang ra cho”
Thời Khanh nhìn sang đĩa trái cây mà Ngôn Án tỉ mỉ cắt gọt rồi nói một câu.
“Em giúp anh một tay sẽ nhanh hơn”
Ngôn Án nháy mắt với Thời Khanh một cái rồi mang đĩa trái cây ra ngoài.
“Mời bác trai, bác gái dùng cơm ạ”
Cả nhà đã vào bàn ăn, Ngôn Án lễ phép mời người lớn trước tiên.
“Nào ăn đi”
Bà An Cẩn vui vẻ đáp.
“Án Án, sau này con tới lui nhà bác nhiều một chút, bác ở nhà một mình rất chán đó”
Bà An Cầm gắp cho Ngôn Án một miếng thịt rồi dịu dàng nói.
“Dạ, khi cháu rảnh liền đến chơi cùng bác”
Ngôn Án mỉm cười đáp ứng.
Sự ngượng ngùng trước đó sau bữa cơm này đều tan biến, Ngôn Án cùng bà An Cẩn trò chuyện với nhau như đã quen biết từ lâu.
Sau bữa cơm, Ngôn Án vào phòng đọc sách để không gian riêng tư cho gia đình họ Thời nói chuyện. Cô biết hôm nay Thời Khanh sẽ nói cho ba mẹ mình chuyện anh ra nước ngoài đào tạo.
“Ba mẹ, một tháng nữa con sẽ ra nước ngoài thực tập, Xán Xán để lại cho ba mẹ chăm sóc”
Thời Khanh có chút ngập ngừng khi nói về chuyện này.
“Cái gì? Con đã bàn bạc với Án Án chưa?”
Bà An Cẩn nghe xong thì nhảy dựng lên.
“Con đã nói với em ấy rồi”
Thời Khanh gật đầu đáp.
“Đi trong bao lâu?”
Thời Sâm nhướng mài hỏi.
“3 năm”
Thời Khanh mím môi đáp.
“Gì chứ? 3 năm? Lâu như vậy à?”
An Cẩn cau mài, bà có chút bất mãn khi nghe Thời Khanh nói về chuyện này.
“3 năm, Án Án có đủ kiên nhẫn để đợi con thành công không?”
Thời Sâm nhìn thẳng về phía Thời Khanh quăng ra một câu sắc như dao.
“Con đợi được ạ”
Một giọng nói khe khẽ cất lên từ phía sau ba người bọn họ.
Ngôn Án nhanh chân đi đến.
“Con đợi được, vì tương lai của Khanh Khanh, con tình nguyện đợi anh ấy cả đời”
Ngôn Án nhìn về phía Thời Khanh ôn nhu trả lời.
“Chuyện này bọn con tự mình nói với nhau đi, nếu Án Án đồng ý thì đều được. Ba mẹ về trước”
Bà An Cẩn đã hơi bất mãn từ khi Thời Khanh nói ra chuyện này, sau khi nghe Ngôn Án nói thêm thì bà đã hạ hoả hơn được một ít. Lúc này bà cũng không còn tâm trạng nên đành kéo chồng mình ra về.