Chương 5

Tiền bạc, phụ nữ, đều không phải mục đích cuối cùng của trò chơi này. Luân bàn đổ của Nga đã có từ rất lâu đời, bất quá là trò chơi theo đuổi cái kɧoáı ©ảʍ với tỉ lệ sống sót cực kỳ thấp, để có thể chứng minh bản thân có giá trị linh hồn thăng hoa cao nhất. Thì ra khi con người có tiền tài, địa vị, vinh quang, trôi đi theo thời gian, sẽ trở nên chỉ còn sự tê liệt, trống rỗng, đến cuối cùng chỉ còn lại sự sa đọa thôi sao?

Kinh hoảng với khoảng thời gian trưởng thành, tùy tiện quá mức để có được một thứ đồ, kẻ thì không cách nào lĩnh hội được giá trị thật sự của sinh mệnh. Đám người này, chọn tham gia một trò chơi như vậy, đã coi thường mạng người đến trình độ này sao?

Năm lần bóp cò, không một ai có thể bảo đảm mỗi lần nổ súng, mình sẽ đối mặt với điều gì? Chết hay tiếp tục chờ chết, chỉ có hai loại kết quả đó. Cảnh Lang ngược lại ngay lập tức lộ ra vẻ ung dung, khóe miệng khẽ nâng. Rất tốt, cô lớn chừng đó còn chưa từng chơi trò chơi kí©h thí©ɧ như vậy. Thất Long, để tôi chơi đùa với anh một chút vậy.

Cảnh Lang chĩa miệng súng vào đầu mình.

"Mười triệu."

Thất Long nhìn chằm chằm Cảnh Lang một lúc lâu, hắn hơi chần chừ một chút.

"Người đẹp, cô biết không? Tôi có một chút không nghĩ ra, cô thật sự đã chuẩn bị để đối mặt với cái chết sao?"

"Lời này nói là có ý gì?"

Cảnh Lang khá hứng thú hỏi.

"Cô xem, tôi không có người thân, sống trên đời vốn chẳng có thứ gì. Không có tình yêu nam nữ, cũng không có tình thân, chẳng có người giám hộ, tôi chỉ có mình tôi. Chết thì chết thôi, có lẽ tôi vốn đã quen với tất cả những điều đó, haha."

Long Thất hệt như đang tùy tiện nói chuyện phiếm với người khác vậy, hoặc như một người trầm ngâm lầm bầm lầu bầu. Hắn không để ý người khác có phản ứng gì, bởi vì những người dưới đài nghe thấy lời hắn, cũng âm thầm lấy làm kinh hãi. Long Thất đầy nghị lực sẽ nói những lời như vậy sao?

"Anh là muốn nói, bởi vì nhàm chán nên tôi mới đến đây tham gia trò chơi này?"

Cảnh Lang cười nói. Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người thay đổi vi diệu.

"Có thể nói như vậy, nhưng tôi chẳng qua chỉ thấy cô là một cô gái tài mạo song toàn, nếu bởi vì ông trời đùa cợt mà chết tại chỗ này thì thật đáng tiếc. Người mới ở dưới hô lên vừa rồi hẳn là em gái cô. Xem đi, cô có một người quan tâm cô như vậy, có lý do gì đứng trên đây hướng về miệng súng lạnh lẽo chứ."

Long Thất như thấy chuyện lạ nói.

Người đàn ông này có phản ứng một trời một vực với vừa rồi, một giây trước còn tươi cười híp mắt, nhưng vì sao thời điểm hắn nói những lời này, Cảnh Lang lại cảm giác được trên người hắn tản ra hơi thở nhàn nhạt ưu buồn. Long Thất, rốt cuộc anh đang suy nghĩ những gì?

"Anh Long, tôi không cần anh thương hại. Đúng như anh nói, tôi có người thân, cũng có người mà tôi bận lòng."

Ánh mắt vô ý thức hướng về "Hồng phu nhân". "Hồng phu nhân" cố ý quay mặt sang chỗ khác, không nhìn lại cô.

"Nhưng tôi sinh ra cũng là một cá thể, có linh hồn riêng biệt. Tôi hoàn toàn là người đã trưởng thành có thể chịu trách nhiệm với hành động của chính mình. Hôm nay tôi đứng trên đây quyết đấu với anh, chỉ là muốn thắng được người phụ nữ này."

Cảnh Lang ngưng mắt nhìn "Hồng phu nhân", người kia chỉ lạnh lùng dời mắt sang nơi khác, không hề có phản ứng với cô.

"Anh Long, đúng là ai cũng tự thương xót lấy mình. Trời cao rất công bằng, hôm nay anh có được tất cả lại được người đời ngưỡng mộ. Chúng ta sống trên đời, có lẽ cho đến giờ đều là thân bất do kỷ*, điều ta muốn có và điều ta có được thường thường lại là một trời với một vực. Một cuộc sống trải nghiệm chính là học từ sự thiếu sót những bài học quý giá, học để biết cân nhắc sao mới là tốt nhất. Cho nên nếu hôm nay tôi chết ở đây, tôi cũng không hối hận. Ba mẹ tôi khẳng định sẽ thấu hiểu tôi."

(*) Phải làm một số chuyện mà mình không muốn, không thích hoặc bị buộc phải như vậy.

Một phen nói xong, Long Thất sững sờ nhìn cô gái trước mặt, dưới đài im lặng như tờ.

Cho đến một lát sau.

"Chị! Chị hay quá!"

Giọng Cảnh Ngọc lại lần nữa truyền đến.

"Chị, em ủng hộ chị! Em tin chị nhất định sẽ chiến thắng!"

Như một viên đá làm mặt hồ gợn sóng, nhất thời, người bên dưới cũng phụ họa theo Cảnh Ngọc, cùng nhau khen ngợi vỗ tay cho Cảnh Lang, vì cô gái này tản mát ra mị lực làm người tin phục của riêng cổ.

"Cô tên là gì?"

Long Thất đưa tay ra, đôi mắt hắn bỗng nhiên trở nên sáng người.

"Cảnh Lang."

Cảnh Lang hào phóng đưa tay ra, hữu nghị bắt lấy tay phải hắn.

"Cô Cảnh, giờ phút này tôi thừa nhận cô là đối thủ của tôi. Bất luận hôm nay chúng ta ai sống ai chết, tôi đều nguyện ý cùng cô kết làm bạn tâm giao."

Bên dưới một mảnh xôn xao.

"Tôi cũng không cảm thấy mình sẽ chiến bại."

Cảnh Lang cười nói với hắn.

"A?"

"Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, cho nên anh Long vẫn nên lo cho mình thì hơn. Anh chết rồi, những người anh em luôn yên lặng sau anh, đi theo anh nên làm cái gì bây giờ?"

Cảnh Lang nhỏ giọng lại bổ sung một câu, Long Thất hiểu ý cười.

"Hai mươi triệu."

Long Thất cầm khẩu súng ổ xoay lên bằng tay phải, mở miệng nói.

"Hiệp thứ nhất Long thiếu trước."

MC phất tay hướng về phía Long Thất. Long Thất rất tùy ý chĩa họng súng vào đầu, ngón trỏ bóp cò. một tiếng, tiếng kim loại khẽ va chạm. Trên mặt hắn nở nụ cười.

Ánh mắt Cảnh Lang nhìn chằm chằm hắn, tay bóp cò. Cũng vậy, lần này là lỗ không đạn. Hiệp đầu huề.

Tiền cược Cảnh Lang còn lại bảy mươi triệu, Long Thất tám mươi triệu. Còn lại bốn lần nổ súng.

Thính giác Cảnh Lang trời sinh nhạy bén hơn người thường rất nhiều, cô có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của viên đạn khi ổ đạn xoay. Có thể nói, từ lúc trò chơi này bắt đầu, cô đã chơi ăn gian rồi. Nhưng cô biết khi hiệp thứ năm kết thúc, đạn của đối phương đương nhiên sẽ hướng về cô bắn tới, hơn nữa cô đã xác định được, từ lúc bắt đầu Long Thất đã nắm chắc phần thắng.

"Ba mươi triệu."

Long Thất nói dẫn đầu.

"Bốn mươi triệu."

Cảnh Lang không chần chừ đáp lại. Lần nữa bóp cò, động tác làm liền mạch, không chút nào không lộ ra khí khái của vương giả.

"Nữ thần chiến thắng hôm nay đặc biệt chiếu cố phái nữ rồi."

Không dừng lại, Long Thất cũng bóp cò. Một lần nữa, hai bên ngang nhau.

Giờ phút này, toàn thể bên dưới nín thở, nhìn kinh dị màn biểu diễn đặc sắc của cả hai, cùng với toàn vẹn cái khí tràng sẵn có.

"Ba mươi triệu đối năm mươi triệu. Anh Long ăn ý với tôi ngoài ý muốn thật. Ba phát súng sẽ phân thắng bại không?"

Bất kể có thế nào, sau hiệp thứ ba, trò chơi xem như sẽ kết thúc trước thời hạn, tiền cược Cảnh Lang đã dùng hết. Tình huống trận này ngược với trận năm ngoái rất lớn, cũng giống như vậy, hai bên tham gia trò chơi đều dùng hết khả năng của mình kéo dài thời gian, kéo đến hiệp thứ năm, mới bắn ra phát súng quyết định phân thắng bại, hiển nhiên vẫn có nhóm người không có vận khí tốt đến thế, trước hiệp thứ năm đã lên trời.

Còn bọn họ lại cố hết sức nhanh chóng kết thúc màn trò chơi này, một nam một nữ trên đài dường như được vị thần chúc phúc, thay thế thần chết điều khiển sống chết của mình. Giữa họ không phải là cuộc chiến sinh tử ngươi chết ta sống, mà càng như là hai lão bằng hữu đang chơi đùa vậy.