Chương 42: Tâm sự bí mật của Đường Tinh Tinh
Đường Tinh Tinh vào bên trong, Đỗ Phi Phi cũng nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.
Trong đình quả nhiên đã pha sẵn trà, đặt sẵn điểm tâm.
“Ngồi đi.” Đường Tinh Tinh nhìn Đỗ Phi Phi tỏ vẻ mất tự nhiên, không khỏi nói: “Cô
sợ cái gì?”
Đỗ Phi Phi thành thực nói: “Sợ cô
hạ độc.”
Đường Tinh Tinh bật cười: “Sao ta có thể hạ độc với cô?”
Đỗ Phi Phi đánh giá thần sắc của nàng, cuối cùng nhận
định, nàng nói thật.
Đường Tinh Tinh nói tiếp: “Nếu ta hạ độc với cô, Diệp đại hiệp nhất định sẽ gϊếŧ ta.”
……
“Cho nên…… cô
không hạ độc ta là vì sợ bị Diệp Thần gϊếŧ?” Đỗ Phi Phi chán nản hỏi.
Đường Tinh Tinh nói: “Trong tất cả những nguyên nhân, đây là nguyên nhân quan trọng nhất.”
“Cô
thật thẳng thắn.”
“Đúng vậy.”
Hai người cùng cười, nhưng ý cười chỉ dừng lại ở khóe miệng.
“Ha ha……”
“Ha ha ha……”
“Ha ha ha ha……”
Đỗ Phi Phi rốt cục không chịu nổi, nâng chén trà lên nói: “Ha, trà uống thật ngon.”
“Đúng vậy.” Đường Tinh Tinh cũng thoát ra khỏi vòng cười luẩn quẩn, khẽ nhấp một ngụm trà.
Đỗ Phi Phi liếc nhìn biểu tình của Tinh Tinh, sau khi phát hiện ra nàng cũng không phải không vui, mới nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ngoài cửa cô
nói, cô
đã chờ ta hỏi rất lâu rồi?”
Đường Tinh Tinh hỏi ngược lại: “Cô
muốn hỏi ta cái gì?”
Vì sao còn muốn nàng lặp lại lần nữa? Đỗ Phi Phi dùng ánh mắt lên án nàng.
Nhưng Đường Tinh Tinh cũng không hề bị lay động.
Không biết làm sao, Đỗ Phi Phi chỉ đành dùng tốc độ cực nhanh nói: “Sao cô
biết trong phương thuốc có Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo?”
“Bởi vì,” Khóe miệng Đường Tinh Tinh hơi nhếch, mang theo vài phần chua xót, “Phương thuốc này chính là ta nói cho hắn.”
Trước khi đến đây, Đỗ Phi Phi đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới chân tướng lại như thế này.
“Ý của cô
là……‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ là cô
chế tạo ra?”
“Không, ta chỉ là nói cho hắn biết Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo có thể sinh ra kịch độc.” Đường Tinh Tinh thở dài nói, “Thật ra chuyện này vốn là mẫu thân ta phát hiện ra. Bà thấy Cổ Quỳnh ngày đêm chế tác độc dược mới đến phát sầu, vì thế mới nói cho hắn. Trong lúc vô tình ta đã nghe được, cho nên nói với Sở Việt.”
Đỗ Phi Phi nhíu mày nói: “Nói cách khác, trên thực tế biết Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo trộn với nhau sinh ra kịch độc…… có bốn người?”
Đường Tinh Tinh gật gật đầu, “Có điều tuy Cổ Quỳnh biết hai loại cỏ này gộp lại có thể sinh ra kịch độc, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp loại trừ mùi hương của Mật Kinh hoa, chế thành đơn thuốc vô sắc vô vị. Sở Việt giành trước một bước, hơn nữa còn đem phương pháp điều chế ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ giao lại cho Ký Lục đường.”
Đỗ Phi Phi nói: “Cho dù như vậy, Cổ Quỳnh cũng không biết trong ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ có Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo đúng không?”
Đường Tinh Tinh kinh ngạc nhìn nàng một cái, giây lát mới nói: “Đúng vậy. Trên thực tế, biết trong ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ có Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo chỉ có Sở Việt, ta và người trong Ký Lục đường.”
……
Vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát.
Đỗ Phi Phi nói: “Có thể do người của Ký Lục đường tiết lộ phương pháp điều chế độc hay không?” Hoặc căn bản chính là người của Ký Lục đường gϊếŧ người?
Đường Tinh Tinh nhìn ra được suy nghĩ của nàng, lắc đầu nói: “Người trong Ký Lục đường không hiểu về phương thuốc, thậm chí cái nào là đương quy, cái nào là trần bì bọn họ còn không phân biệt được thì sao có thể điều chế độc? Về phần tiết lộ phương pháp chế độc…… Cái này ta cũng không biết. Có điều Ký Lục đường là nơi trọng yếu nhất trong Đường Môn, nếu muốn trộm cắp, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Đỗ Phi Phi đột nhiên nhìn nàng, cười nói: “Cô
chịu đem bí mật về Mật Kinh hoa nói cho Sở Việt, giữa hai người
hình như không chỉ là cô
thích hắn đơn thuần đúng không?”
Đường Tinh Tinh dùng ánh mắt hoàn toàn mới lạ nhìn nàng: “Phi Phi.”
“Ừ?”
“Cô
thực thông minh.”
“……” Đỗ Phi Phi không phục nói, “Ta vẫn luôn thông minh, được không?”
Đường Tinh Tinh nhíu mày nói: “Chẳng lẽ đây chính là người tài giả ngu trong truyền thuyết?”
Là lời khen ngợi. Đỗ Phi Phi vui sướиɠ gật đầu.
Đường Tinh Tinh nói: “Cho nên, nhìn qua rất ngốc cũng không tệ.”
……
Rõ ràng là lời khen ngợi. Vì sao bị nàng nói như vậy, lại cảm thấy ý nghĩa khác hẳn?
Đỗ Phi Phi rối rắm.
Rối rắm thì rối rắm. Nhưng chuyện cần hỏi vẫn phải tiếp tục hỏi, “Cô
còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”
Lần này Đường Tinh Tinh không vòng vo nữa mà trực tiếp nói: “Ta và hắn đã tự định chung thân rồi.”
“……” Đỗ Phi Phi giật giật môi, hồi lâu mới nói: “Ồ, chúc mừng.”
“Hiện tại hắn đang ở nhà giam, sống chết chưa biết, có gì mà vui mừng?”
“À……”
Đường Tinh Tinh đột nhiên bắt lấy tay Đỗ Phi Phi nói: “Vô luận như thế nào, nhất định cô phải giúp ta cứu hắn ra.”
Đỗ Phi Phi hoài nghi nhìn nàng, “Vậy sao lúc trước cô
không nói sớm? Còn cố tình ra vẻ thần thần bí bí.”
“Lúc trước ta không hiểu cô, những lời này sao có thể mở miệng? Nhỡ đâu truyền đến tai mẫu thân ta, thế chẳng phải ta cũng sẽ chết không có chỗ chôn sao.”
“Mẫu thân cô
không thích Sở Việt?”
“Bà tuyệt không sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc ta dối bà tự định chung thân.” Đường Tinh Tinh thở dài nói, “Nhưng khi đó Cổ Quỳnh chán ghét Sở Việt, mẫu thân ta lại vô cùng nghe lời hắn, ta có thể làm gì được?”
Đỗ Phi Phi nghi hoặc nói: “Sao ta càng ngày càng cảm thấy…… Cổ Quỳnh chết, mọi người đều vui mừng?”
“Nếu không phải Sở Việt bị vu họa, mọi chuyện sẽ càng vui mừng.”
“Cô
khẳng định Sở Việt không phải hung thủ?”
Đường Tinh Tinh nói: “Độc hạ trong nước trà Cổ Quỳnh uống, có thể thấy được hung thủ không phải đột nhiên nổi sát tâm, mà đã suy ngẫm nhiều. Nếu là Sở Việt, hắn tuyệt đối sẽ đến thương lượng với ta.”
“Như vậy,” Đỗ Phi Phi nhìn mắt nàng chậm rãi hỏi, “Cũng không phải cô
hạ thủ?”
Đường Tinh Tinh thản nhiên nói: “Nếu ta muốn xuống tay, ta tuyệt không không dùng ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ giá họa cho hắn!”
Trong lòng Đỗ Phi Phi suy xét một hồi, cảm thấy rất có đạo lý. Nếu dùng loại độc khác, vụ án sẽ không dễ dàng tra xét như vậy.
“Vậy cô
cảm thấy…… có thể là ai?”
Đường Tinh Tinh trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Vì sao cô
phải điều tra vụ án này?”
Đỗ Phi Phi không chút nghĩ ngợi, đương nhiên nói: “Bởi vì Diệp Thần bảo ta đến tra.”
“Thế vì sao Diệp đại hiệp phải điều tra vụ án của Đường Môn chúng ta?”
Đỗ Phi Phi nói: “Cái này ta biết, hình như vì Sở Việt là con riêng của sư đệ Thanh Vân thượng nhân.”
“……” Đường Tinh Tinh giật mình.
Đỗ Phi Phi cười nói: “Cho nên cô
không cần lo lắng hắn không qua được cửa của mẫu thân cô. Có nhà thông gia là Thanh Vân thượng nhân, nói vậy toàn bộ Đường Môn đều nên vui mừng.”
Đường Tinh Tinh chậm rãi nói: “Sở Việt quả thật là cô nhi. Nhưng hai năm trước, hắn đã tìm thấy cha mẹ đẻ của mình, bọn họ chỉ là người làm nông bình thường. Do nhất thời sơ ý mới để lạc hắn.”
Nụ cười của Đỗ Phi Phi cứng lại, “Có thể nhận lầm hay không?”
“Khi Sở Việt đi lạc đã được bốn tuổi, trên người có một số thứ, hẳn là không lầm được. Hơn nữa trong trí nhớ của hắn, cũng cảm thấy bọn họ là cha mẹ.”
Đỗ Phi Phi nói: “Chẳng lẽ Diệp Thần nói dối?”
Đường Tinh Tinh không nói.
“Nhưng vì sao Diệp Thần phải nói dối?” Đỗ Phi Phi nghĩ mãi không thông.
Đường Tinh Tinh nói: “Nếu các ngươi thật tâm điều tra, ta tự nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ, nhưng nếu có mục đích khác……”
Đỗ Phi Phi vội vàng nói: “Ta ngoại trừ việc ăn uống, không hề có mục đích khác.” Trên thực tế, cả đời này nàng cũng chỉ có mục đích như vậy.
Đường Tinh Tinh nói: “Thế Diệp đại hiệp thì sao?”
“Ách……” Nàng đột nhiên phát hiện, đối với Diệp Thần, ngoại trừ việc thông qua Hoắc Bình Bình để xác nhận được hắn là Kiếm Thần thật, những chuyện khác về hắn, nàng
hoàn toàn không biết gì cả.
Thậm chí nàng còn không biết vì sao hắn tìm nàng đến làm bảo tiêu.
Chẳng lẽ võ công Diệp Thần thật sự bị phế đi?
Nhưng lúc trước nàng rõ ràng cảm giác được……
“Phi Phi,” Đường Tinh Tinh vỗ vỗ bả vai nàng, lo lắng hỏi, “Cô
không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là có một số chỗ ta nghĩ không ra mà thôi.”
“Nghĩ không ra thì không cần nghĩ. Dù sao thời điểm sáng tỏ sẽ tự sáng tỏ.” Đường Tinh Tinh dừng một chút nói, “Cô
hãy đem những lời vừa rồi của ta nói lại với Diệp đại hiệp.”
Đỗ Phi Phi lắp bắp kinh hãi hỏi: “Cô
không sợ hắn nói ra?”
“Chúng ta đánh cuộc một lần đi?”
…… Đánh cuộc nhân phẩm của Diệp Thần? Cái này quả thật là một chuyện mạo hiểm.
Đỗ Phi Phi không dám gật bừa.
Đường Tinh Tinh nói: “Cô
có coi ta là bằng hữu không?”
Đỗ Phi Phi dùng sức gật đầu.
“Nếu ta có việc, cô
sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Đỗ Phi Phi dùng sức lắc đầu.
Đường Tinh Tinh cười nói: “Như vậy, ta cảm thấy lợi thế trong tay rất nhiều.”
“……” Đỗ Phi Phi mờ mịt.