Chương 95

Không biết dưới khán đài có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ hay không, nhưng rõ ràng đám người bắt đầu xôn xao.

Nam tử nói câu ‘ta biết ngươi’, thật ra khiến Vô Phong ngẩn người, ngay sau đó lễ phép nói, "Mạo muội xin hỏi đại danh huynh đài?”

"Không Thành." Không Thành cười khẽ, "Chưa chắc ngươi nhận thức được ta."

"Đại ca." Một nữ tử khẽ gọi một tiếng, Hoa Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, lại là Vô Song. Vô Song đi theo phía sau thái tử, tuấn nhan xinh đẹp, nín cười nhìn Nguyệt Vô Phong không nói.

"Muội muội." Không Thành ôm lấy nàng, "Ra ngoài chơi?”

"Ừ."

Thái tử nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng biết mọi người tương đối lúng túng, vì vậy đề nghị năm người đi tửu lâu tốt nhất trong thành. Không Thành nhìn chằm chằm Hoa Nhiễm, thấy vậy rốt cuộc Nguyệt Vô Phong nổi giận, hắn nhìn Không Thành nói, "Xin huynh đài tự trọng."

"Đáng tiếc người đẹp chỉ có thể nhìn không thể ăn." Không Thành đến từ Tây Vực, không có nhiều tư tưởng quy định cứng nhắc, nếu không phải Hoa Nhiễm là nữ nhân của Nguyệt Vô Phong, mà Nguyệt Vô Phong biểu đệ của muội phu hắn, chủ yếu vẫn là vì mặt mũi của muội muội nhà hắn, nếu không, theo tính tình của hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha. Khuôn mặt của Không Thành cương nghị, vừa nhìn chính là người kiêu căng, hôm nay vô tình gặp được Hoa Nhiễm, vừa gặp đã thương, nói không ra nguyên nhân gì, chính là bị dễ dàng hấp dẫn.

Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong hơi lạnh lùng.

Con chim ưng Tây Vực kia chính là tên nam tử ngồi ở trước mắt. Không Thành và Nguyệt Vô Phong quan sát lẫn nhau, nếu không phải trải qua chuyện mới vừa rồi, có lẽ họ thật sự có thể làm bằng hữu, nói một chút chuyện buôn bán, nhưng hiện nay không có tâm tư gì rồi.

Ngoại trừ lời giới thiệu lúc đầu, sau đó họ cũng không nói chuyện với nhau, không khí có chút tẻ nhạt. Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm liền cáo từ đi trước, nếu Thái Tử lựa chọn hợp tác với con ưng này, nhất định bọn họ còn có chuyện cần nói.

"Hoa Nhiễm?” Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm mới vừa đi ra tửu lầu, Nguyệt Vô Phong nhẹ giọng gọi nàng.

"Hả?”

"Bây giờ chúng ta chuẩn bị xe trở về ngay."

"Tốt." Giọng nói Hoa Nhiễm mang một chút ảo não, nhưng không dám làm trái lại, hận không được về sớm một chút, thật sự là bên ngoài thị phi quá nhiều.

Bóng đêm mênh mông, giống như được bao bọc một tầng lụa mỏng, vô cùng hư ảo, hai người đều không nói lời nào. Lúc vào phòng, Hoa Nhiễm nói, "Mẹ ta kể, trên người ta thừa hưởng đào hoa của cha ta á..., sau này ta càng đào hoa hơn một chút, nhưng chàng phải tin tưởng ta."

Nguyệt Vô Phong vừa nghe, ngược lại nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái vào khóe miệng Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa, ta thật sự muốn giấu nàng đi, để cho nàng vĩnh viễn đều ở dưới cánh tay của ta." Nguyệt Vô Phong cười khẽ, nắm lên một chòm tóc của Hoa Nhiễm đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi, "Ta sẽ ghen, nhưng từ đầu tới cuối ta cũng sẽ tin tưởng nàng."

Hoa Nhiễm cười khẽ, rực rỡ như hoa, bốn mắt nhìn nhau, bắn ra tia lửa.

Nguyệt Vô Phong cúi đầu hôn môi của nàng, hôn tới hôn lui, "Chúng ta ở thêm một đêm, ngày mai trở về."

Hoa Nhiễm mơ hồ thì thầm, đưa tay đôi tay ôm cổ của hắn, "Tốt."

Đêm khuya tình nồng, trên giường làm bạn.

Trên đời, khó khăn nhất của tình yêu chính là tin tưởng lẫn nhau cho đến lúc biển cạn đá mòn. Khi tất cả trở ngại đều không còn, không gì có thể ngăn cản được tình yêu của hai người bọn họ, cho dù là người hay là yêu, sâu xa bên trong cũng có chân tình.