Trăng mật của vợ chồng son luôn giống như đường trong lọ mật, dính như keo như sơn, cả ngày quấn lấy nhau. Một tháng trôi qua rất mau.
Một ngày, Nguyệt Vô Phong đã hỏi Hoa Nhiễm, "Hoàng thượng muốn ta vì triều đình ra sức, nhưng ta từ chối, nàng cảm thấy cách nghĩ của tướng công đúng đắn hay không?”.
Hoa Nhiễm vì chính nghĩa nói, "Đương nhiên là không đúng đắn, đại trượng phu phải lấy quốc gia xã tắc làm trọng, tạo dựng sự nghiệp, đền đáp quốc gia, coi như chết trận ở sa trường, da ngựa bọc thây cũng không uổng nam nhi thân cao bảy thước......"
"A”. Nguyệt Vô Phong cảm động, "Ta dù đầu rơi máu chảy, tự mình đến sa trường, cùng kẻ địch chém gϊếŧ. Thì ra là như vậy."
Trong lòng đấu tranh thật lâu, Hoa Nhiễm mới ngẩng đầu lên, buồn buồn nói, "Ta không bỏ được, nếu như không đi chiến trường, chính là tham chính, nhất định sẽ rất bận, bận đến không có thời gian để ý tới ta. Hay là làm thương nhân đi, để cho ta làm một tiểu quý phụ, chàng đi đâu, ta cũng đi theo tới, mặc dù ta rất giống da trâu."
"Đứa ngốc......" Nguyệt Vô Phong gõ lỗ mũi Hoa Nhiễm một cái, vẻ mặt nghiêm túc, "Thật ra ta còn chưa từ chối, từ nhỏ ta đọc thuộc các loại binh pháp mưu lược, hiểu được mưu lược, kế sách, tập võ luyện ngựa, những năm gần đây, cha ta để cho ta giao thiệp với quan trường......"
Nam nhân của mình có dã tâm có khát vọng, Hoa Nhiễm nghĩ như vậy, khuôn mặt cương nghị anh tuấn của hắn, ở trong mắt của nàng càng thêm vĩ đại, nhưng cũng làm cho tâm thần nàng cảm thấy có chút thấp thỏm.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy ánh mắt Hoa Nhiễm lộ ra sợ hãi, hơi cười, "Hoa Nhiễm, nàng sợ cái gì, bộ dáng tướng công của nàng, còn chưa trải qua chuyện kia sao? Cha ta cũng không phải thật muốn cho ta tham chính, chẳng qua cho ta theo đuổi lý tưởng khi còn bé mà thôi. Hôm nay đã buông tay, vì sao còn phải quay lại”.
"Nếu như chàng thật thích, ta ủng hộ chàng......"
"Hiện tại các phe phái tranh nhau hết sức nghiêm trọng, chẳng qua hoàng thượng coi trọng lập trường của ta mà thôi, không có gì khác, nếu thật sự đi đến bước này, có thể ta sẽ ra mặt, nhưng mà hôm nay bọn họ chấp nhận cảnh thái bình giả tạo, chúng ta cứ để tùy ý bọn họ đi. Đúng rồi, hôm nay ở Tô Châu, chúng ta lại có một cửa hàng khai trương, có phải nên đi ăn mừng hay không?”. Nguyệt Vô Phong dời đề tài, cười tà một tiếng, hướng trên mặt Hoa Nhiễm sờ soạng một cái.
Lúc này, gia nhân cầm một phong thư tới, "Thiếu gia, thư của ngài."
Nguyệt Vô Phong cho là tin bình thường, đang muốn để qua một bên cùng Hoa Nhiễm đùa giỡn vài câu nhưng Hoa Nhiễm thoáng nhìn thấy hai chữ "Tâm Hương" ở trong mắt của nàng vô cùng lớn, nàng phồng lên miệng nói, "Các ngươi còn có liên lạc!!”.
"Không có." Trong lúc Hoa Nhiễm muốn cướp đoạt trước phong thư này, Nguyệt Vô Phong cười giảo hoạt, trong mắt như có tia ranh mãnh, thỉnh thoảng khiến Hoa Nhiễm ăn chút giấm cũng không tồi, "Nếu là thư của ta, phải để ta mở, đây là riêng tư của ta nhé."
"Cha ta và mẹ ta nói, giữa phu thê không có riêng tư." Hoa Nhiễm oán hận nói, nhìn bộ dáng Nguyệt Vô Phong muốn tiến lên giành lấy.
Rốt cuộc vợ chồng son náo đủ rồi, cũng mở thư ra.
Vô Phong:
Ta không nên tới tìm ngươi, nhưng Giang Nam lớn như vậy, ta cũng chỉ có tin tưởng ngươi. Chuyện Nhị muội và Tam đệ của ta, có thể trước kia ngươi cũng đã phát hiện, thế nhưng lần lại bị phụ thân phát hiện, phụ thân rất tức giận, tức giận thật nghiêm trọng, ngã bệnh không dậy nổi. Tính khí Nhị muội quật cường, lôi kéo Tam đệ bỏ đi, mà Tam đệ chuyện gì cũng nghe nàng. Loại chuyện không tốt như vậy lộ ra, cho nên không biết làm thế nào để đi tìm bọn họ.
Mẹ mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, hôm nay ta bị tổn thương, cũng không tiện trở về, ta hi vọng ngươi có thể thỉnh thoảng thăm cha mẹ của ta một chút, khuyên lơn một chút, Nhị muội và Tam đệ hai người đã đến Tô Châu, ta không nói với người nhà, hi vọng ngươi có thể giúp ta chuẩn bị. Ta biết rõ nếu tặng quà cho ngươi, sẽ làm ngươi mất hứng, thế nhưng chuyện lớn như vậy muốn ngươi giúp một tay, lại không bày tỏ một chút, lương tâm ta cảm thấy không yên, vì vậy toàn bộ nhà trọ của Tô gia ở Tô Châu đóng cửa, dùng cái này báo đáp.
Hoa Nhiễm há mồm, chẳng qua lặp lại câu này, "Xong rồi, xong rồi......"
Nguyệt Vô Phong nhìn nàng một cái, chỉ nói, "Hai người này thật sự có dũng khí"
"Đâu chỉ có dũng khí, aiz, đoạn thời gian trước lúc nhìn thấy bọn họ...... Khi đó ta có chút khó chịu, cảm giác tình yêu lσạи ɭυâи không coi là gì, bây giờ suy nghĩ một chút, ta đang lo lắng cho bọn họ"
"Chúng ta cũng đi Tô Châu thôi. Thiếu đi đối thủ mạnh mẽ Tô gia, cửa hàng của chúng ta ở Tô Châu cũng nổi tiếng thiên hạ rồi."
"Đi giúp bọn họ sao?”.
"Ngươi cảm thấy hai người bọn họ cần ai giúp? Hoặc là cần người nào khuyên, chúng ta muốn làm chính là xem bọn họ có tốt hay không mà thôi......"