Lúc Nguyệt Vô Phong đi vào cửa, vừa hay nhìn thấy một màn như vậy, tưởng rằng nàng không nỡ xa cha mẹ sau ngày hôn lễ, liền dẫn nàng trở về phòng khuyên bảo: “Sau này, ngươi nhớ đến cha mẹ, ta liền mang ngươi trở về thăm bọn hắn có được không? Đừng khóc, đừng khóc, mắt khóc cũng sưng lên rồi, khó coi chết đi được.".
Hoa Nhiễm nghe Nguyệt Vô Phong nói nàng khó coi, càng ủy khuất hơn: “Ô ô...... ngươi cũng khi dễ ta.”.
Nguyệt Vô Phong không biết mình làm gì sai mà khiến nàng khóc, thấy mình nói cũng không có gì sai lầm liền ôm nàng vào lòng dụ dỗ nói: “Không cho khóc, khóc nữa ta hôn ngươi”.
Lúc này Hoa Nhiễm mới nở nụ cười, nhìn bộ dáng ân cần của Nguyệt Vô Phong, nhỏ giọng nói: “Về sau kháng cự ta nhất định bị nghiêm trị, thẳng thắn mới được khoan hồng.".
Nguyệt Vô Phong không hiểu lời nàng có ý gì, nhưng cũng vội vàng đồng ý với nàng.
Hai ngày trước khi cử hành hôn lễ, Nguyệt phủ đã đưa thϊếp mời cho các tân khách tới dự tiệc, tất cả nếu không phải là quan lớn, hay người gia sản bạc vạn, thì cũng là người có danh vọng vang dội, người tu hành cực tốt. Nguyên liệu dùng để chuẩn bị cho bữa tiệc đều là hàng cực phẩm, bào ngư vi cá, sơn hào hải vị, cần cái gì có cái đó, đồ uống đều là rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng đã cất chứa chôn giấu nhiều năm.
Hoa Nhiễm không tránh khỏi kinh ngạc: “Nguyệt Vô Phong, chàng cũng thật có mặt mũi.".
Nàng không biết, một thương nhân làm buôn bán lại có thể có mặt mũi đến trình độ này.
Vẻ mặt Nguyệt Vô Phong vẫn bình tĩnh chỉ cười nói: “Giờ nàng đã biết mặt mũi ta lớn thế nào rồi đó, nàng lo giữ cho chắc vào.".
"Ừ, ta biết, ta tuyệt đối sẽ không làm chàng mất mặt.". Mặc dù mặt mũi Hoa Nhiễm ở trước mặt hắn cũng đã mất hết.
Trước hôn lễ một ngày, Nguyệt Vô Phong cùng Hoa Nhiễm đi đến Tô gia: “Có một số việc chúng ta phải cùng người ta nói rõ ràng, mặc dù ta biết nàng cũng không muốn gặp nàng ta, nhưng......”.
"Ta sẽ giải thích rõ ràng, ta đảm bào ta sẽ không ghen lung tung. ". Hoa Nhiễm nhớ tới lời của mẹ nàng từng dặn, lại càng cảm thấy cần phải thận trọng trong từng hành động, từ nay nàng nên chú ý thái độ của Nguyệt Vô Phong để có thể ứng biến cho phù hợp.
Nguyệt Vô Phong xoa xoa đầu của nàng, đáy mắt có chút vui vẻ: “Hoa Hoa lúc nào thì biết nghe lời như thế?”.
Hoa Nhiễm chỉ nhếch miệng cười, đáy mắt lại không giấu được một tia ủy khuất.
Đến Tô phủ, Tô lão gia ngoài mặt vẫn chiêu đãi bọn họ như khách, nhưng trong đáy mắt lại không che giấu được sự tức giận, người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra. Đặc biệt là ánh mắt đó lại cực kỳ chiếu cố Hoa Nhiễm làm cho cả người nàng đều thấy không thoải mái. Nguyệt Vô Phong một tay vòng ra sau ôm lấy cả người Hoa Nhiễm, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, cùng ông ta hàn huyên một lúc, liền nói muốn đi gặp Tâm Hương.
Sau khi nhìn thấy Tâm Hương, Hoa Nhiễm phát hiện mình vậy mà không hề thấy ghen tức mà còn có một chút áy náy.
Sau khi Tâm Hương nhìn thấy bọn họ, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng, làm người khác không thể nhìn ra bất kỳ điều gì không vui hay chán chường từ nàng, nàng nhìn Hoa Nhiễm một lúc rồi cầm tay của nàng nói: “Chúc mừng các ngươi, ta chúc các ngươi có thể bên nhau đến đầu bạc răng long.".
Hoa Nhiễm cũng trở tay, cầm lấy tay của nàng, âm thanh run rẩy: “Cám ơn, cám ơn!”.
Tâm Hương liếc nhìn Nguyệt Vô Phong: “Ta đã nghe việc Nhị muội và Tam đệ của ta đi tìm các ngươi gây phiền toái, thật xin lỗi, ta thừa nhận khi đó trong lòng ta rất khổ sở, nhưng ta biết tình yêu là không thể cưỡng cầu, ta cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, sau khi nghĩ thông suốt ta cũng cảm thấy chuyện này không có gì, hôn lễ của các ngươi ta sẽ không tham gia, ngày mai ta sẽ đi phương bắc đến nhà chồng của dì ta, nghe nói nơi đó mùa đông
tuyết rơi vô cùng đẹp.".
Nguyệt Vô Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Lên đường bình an”.
Sau khi nói chuyện một lúc thì cả hai cũng rời đi, trên đường trở về, Hoa Nhiễm hỏi Nguyệt Vô Phong: “Tướng công, ta thấy sau khi nói rõ mọi chuyện thì tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn rồi.”.
"Đúng vậy, nói chuyện thế này chỉ là một hình thức nhưng lại khiến cho tâm tình có thể buông lỏng, mọi chuyện rắc rối hiểu lầm cũng được giải quyết xong.".
Hiện giờ, Hoa Nhiễm cảm thấy tảng đá trong lòng đã được buông xuống, cùng
Nguyệt Vô Phong trở về, lúc ra khỏi Tô phủ Hoa Nhiễm tình cờ liếc qua khe hở thấy một đôi nam nữ đang hôn môi, thân thể vì giật mình mà hóa đá tại chỗ.
Nàng dừng lại, kéo Nguyệt Vô Phong lắp bắp nói: “Vô Phong, nơi đó...... Bọn họ là tỷ đệ......”.
Nguyệt Vô Phong lại chỉ liếc mắt, mặt không chút thay đổi, liền kéo Hoa Nhiễm đi xa: “Bớt lo chuyện của người ta, chúng ta đi về nhà thôi."