"Dễ ăn không?”. Nguyệt Vô Phong lại đút một bánh trôi nhân quế hoa bỏ vào trong miệng của nàng, nhìn cái miệng nho nhỏ của nàng nhét đầy bánh trôi, miệng phồng lên không thể nói chuyện rõ ràng, cái đầu nhỏ lại vội vàng gục gặc đồng ý, bộ dạng này thật đáng yêu, khiến hắn không nhịn được, hôn lên miệng nàng một cái.
"Chúng ta...... Chúng ta phải thu liễm một chút.........ở đây rất nhiều người". Hoa Nhiễm dùng sức nhai bánh trôi trong miệng, hương vị gạo nếp ngọt ngào hợp với mùi thơm hoa quế, có thể nói là mùi thơm đậm đà.
"Cũng thế, trong nhà trên giường rất ấm áp" Sắc mặt Nguyệt Vô Phong bình thường.
Cuối cùng đã ăn xong bánh trôi, hai người bọn họ lại tay nắm tay trở về, dọc theo đường đi, Nguyệt Vô Phong bị Hoa Nhiễm quấn lấy nói đến chuyện khi còn bé: “Khi còn bé nghịch ngợm, kiêu ngạo, ách...... Dù sao cũng không phải là thứ gì tốt...... Làm rất nhiều chuyện xấu......”.
"Nếu lúc còn bé, ta gặp được chàng, chàng có thể đối xử tốt với ta hay không?”. Hoa Nhiễm không nhịn được, hỏi một câu.
"Sẽ không, khi đó ta thấy cô bé nào đến gần ta, ta nhất định sẽ đánh nàng.”. Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Hoa Nhiễm nhăn mũi, vuốt đầu của nàng nói: “Đứa ngốc, khi còn bé thật may không có gặp gỡ ta, nếu không hiện tại chúng ta không nhất định ở chung một chỗ đâu".
"Có thể.". Tâm tình Hoa Nhiễm trở nên tốt hơn, ôm cánh tay Nguyệt Vô Phong, cả người dựa vào trên người của hắn.
Đến tận lúc về nhà cả hai vẫn đang nở nụ cười ngọt ngào ấm áp khiến Nguyệt mẫu cũng không khỏi hoa mắt, nhớ lại bản thân mình lúc còn là thiếu nữ cũng rất ngọt ngào hạnh phúc.
Nguyệt mẫu đẩy bọn họ vào phòng: “Thời gian không còn sớm, cũng nên vào phòng ngủ đi......”.
"Tốt, tốt......”. Nguyệt Vô Phong vừa đáp lời, vừa dắt theo Hoa Nhiễm chui vào trong phòng.
Hai người vừa vào phòng, đã quấn lấy nhau cả hai đều nóng lòng chẳng chờ được đến khi lên giường đã vội vã cọ xát tạo ra từng đoàn lửa nóng. Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm lên giường, đè trên người nàng, thân mật cọ cọ lỗ mũi Hoa Nhiễm: “Nương tử, ta nhớ nàng lắm.”.
Giờ phút này Hoa Nhiễm lại dè dặt: “Nếu ta lúc nào cũng ở bên chàng, chàng luôn nhìn thấy ta liệu có khi nào chàng thấy chán ta không.”.
Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy lời nói của Hoa Nhiễm thật phá hư phong cảnh, vì vậy nói ngay: “Ta muốn nàng.”.
"Chúng ta đã thành thân, chàng đã có được ta”.
"......”. Nguyệt Vô Phong hơi trầm ngâm nói: “Chúng ta đến đây đi, hãy vứt những điều nhảm nhí không vui đó đi thật xa.”. Hắn há miệng cắn cổ Hoa Nhiễm, lấy tay trêu chọc nơi cổ của nàng, thấp giọng rù rì nói: “Mỗi lần động tới chỗ này của nàng, nàng luôn rất khẩn trương......”.
"Nếu không phải biết chàng là người, ta thật đúng là tưởng chàng là sói, lo sợ chàng cắn ta......”. Hoa Nhiễm run rẩy, cảm giác tê dại làm cho cả người nàng run lên từng chặp.
Nguyệt Vô Phong đổi cắn thành liếʍ: “Tập tranh lần trước, rất lâu ta không có xem, có chút phương pháp cũng quên...... Nàng có nhớ không?”.
Hoa Nhiễm cong ngón tay, kéo y phục trên lưng Nguyệt Vô Phong: “Chàng không cho ta xem, ta làm sao nhớ?”.
"Nàng nhìn lén qua?”.
"Cái này cũng phải”. Sắc mặt Hoa Nhiễm đã ửng hồng, gần như chảy máu.
"Muốn loại tư thế nào?”.
"Ta...... Ta......”.
Tay Nguyệt Vô Phong đột nhiên che kín lỗ mũi Hoa Nhiễm, sắc mặt từ từ khó nhìn.
Hoa Nhiễm không thở nổi nhưng nhìn đến bộ dáng này của hắn cũng không dám giãy giụa.
Nguyệt Vô Phong kéo nàng lên, nhỏ giọng nói: “Có người hạ thuốc mê.”. Hắn tiện tay cầm một ly rượu ném về phía cửa sổ bên kia, ly rượu đánh vỡ 1 lỗ bằng hai ngón tay, ở tại cửa ra vào đập tới một người, người kia bị đau buồn bực thốt lên một tiếng.
Hoa Nhiễm đẩy tay Nguyệt Vô Phong ra, hít một hơi thật sâu, mùi vị thuốc mê trong không khí đột nhiên biến mất.
Nguyệt Vô Phong ngạc nhiên, Hoa Nhiễm vội vàng giơ hai tay giải thích: “Ta không sợ những thứ thuốc này".
"Vào đi!”. Ánh mắt của Nguyệt Vô Phong trong nháy mắt đã chuyển thành âm trầm.
"Thích khách?”.
"Tỷ, ngươi có sao không......?”. Ngoài cửa truyền đến tiếng nói khẩn trương của một nam nhân tuổi trẻ.
"Có thể có chuyện gì được.”. Giọng nói cô gái nghe có chút tức giận.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa bị đẩy ra, đứng trước cửa là hai người, một nam một nữ, nam nhân xem ra có chút anh tuấn, khiêm tốn, nhưng bộ dáng cô gái lại có chút hung hăng, khuôn mặt quyến rũ động lòng người.
"Là các ngươi?”. Sau khi Nguyệt Vô Phong nhìn thấy người tới thì đầu mày hơi nhíu lại, cúi đầu xuống cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng rồi nói: “Thế này là thế nào, đã tối rồi bọn ngươi còn tới đây muốn làm gì?”.
"Nguyệt Vô Phong, cái tên dê xồm này! Tên cặn bã, dám ngang nhiên ở sau lưng tỷ tỷ của ta, quyến rũ làm loạn cùng với nữ nhân khác!”. Nữ nhân bên ngoài hất cằm lên, nói bừa.
"Nhị tỷ" Nam nhân bên cạnh nàng kéo nàng, nhìn nàng nháy mắt ra dấu.
"Úc Chi, đừng cản ta, loại nam nhân này thật sự là bại hoại trong bại hoại.”.
Hoa Nhiễm vừa nghe xong liền thấy mất hứng: “Tỷ tỷ ngươi là ai?”. Sau khi nói xong lời này giọng nói của nàng đột nhiên cao lên, nàng giờ giống như một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng: “Xú nữ nhân, ta cho ngươi biết, ta không như nữ nhân khác, ta là người chồng ta cưới hỏi đàng hoàng đấy!!”.
Hoa Nhiễm dùng sức đá cái chân bàn, giống như chưa hết giận, nắm lên một cái ly khác đang nằm trên mặt đất đập xuống, trong phòng phát ra tiếng đổ vỡ hết sức chói tai.
Nguyệt Vô Phong thấy hành động của Hoa Nhiễm, cười thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân bên ngoài, nói: “Tô Tâm Nhụy, ngươi không nên quá đáng, đối với việc mẹ ta tự tiện làm chủ hôn sự cho ta với chị ngươi đã được xử lý xong, hơn nữa cha mẹ của ngươi và tỷ tỷ của ngươi cũng rất đồng ý phối hợp".
"Hừ, cái thứ không biết xấu hổ, phối hợp? Không phối hợp mà xong sao? Ngươi từ xưa đến nay làm việc chỉ ích kỷ nghĩ đến bản thân mình chứ có bao giờ chịu suy nghĩ cho người khác chưa?!”. Tâm Nhụy đôi tay nắm thành quyền, hận hận đạp cửa, cánh cửa kia trong nháy mắt liền nằm trên mặt đất. Khi nàng nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Vô Phong vẫn không có biến hóa, lửa giận trong lòng càng cháy càng vượng nên dứt khoát rút dao găm từ bên hông đâm về phía Hoa Nhiễm.
Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong liền biến đen lại, vội che Hoa Nhiễm ở phía sau lưng đồng thời muốn đá một cước vào nàng ta nhưng lúc này Úc Chi vội vàng xông ra ngăn trước mặt của Tâm Nhụy, cứng rắn chịu một cước này, hắn che ngực của mình, nói xin lỗi với Nguyệt Vô Phong: “Vô Phong ca, Nhị tỷ của ta không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt nàng.".
"Thật đúng là không hiểu chuyện, về nhà hãy lo trông nàng cho thật kỹ" Nguyệt Vô Phong nhìn nét mặt điên cuồng của cô gái nhỏ này giống như người bị bệnh thần kinh, như gặp được thứ gì không sạch sẽ.
Úc Chi gật đầu một cái, ngay sau đó liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong: “Đại tỷ của ta vẫn luôn rất ưa thích ngươi, nàng cho là mình nhất định trở thành vợ của ngươi, cho nên vẫn luôn ôm hi vọng, ngươi đột nhiên từ hôn đối với nàng đã tạo thành đả kích rất lớn, thời gian gần đây, mặc dù nàng không nói gì nhưng nàng trở nên thiếu ngủ, tóc cũng rụng đi rất nhiều. Nàng là người sĩ diện, chưa bao giờ nói với chúng ta điều gì, nhưng chúng ta điều biết trong lòng nàng rất khổ sở. Ta biết ta không nên thỉnh cầu, nhưng ta vẫn rất hi vọng ngươi đi khuyên giải nàng, ừ...... Mang theo thê tử của ngươi cùng đi.”.
Nguyệt Vô Phong nhàn nhạt gật đầu một cái: “Chuyện này, ta không có lo lắng chu đáo đã sơ sót rồi, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.”.
Sau khi bọn họ đi xa, cánh cửa sơn đỏ vẫn còn nằm trên mặt đất, giống như đang chế giễu hai người trong phòng.