Lúc đầu Hoa Yêu và Nguyệt Vô Phong không nói chuyện nhiều, mà bây giờ hai người đàn ông này ngồi chung một chỗ nâng cốc nói cười, kể một ít chuyện vụn vặt, cũng rất thú vị.
Con chim hồng đang bay lượn, Thụ Yêu Đoạn Tả Mộc cũng không cam chịu tịch mịch, bu lại, sau khi Hoa Yêu thay bọn họ giới thiệu một phen, ba người đã quen thuộc nhau, chủ đề tiếp theo cũng xoay xung quanh trên người của Nguyệt Vô Phong.
Đoạn Tả Mộc hỏi: “Nha đầu Hoa Nhiễm kia, tại sao lại quan tâm ngươi vậy? Trên đường đi, ta cũng không thấy ngươi tốt ra sao?”.
Nguyệt Vô Phong cảm giác say, cười nói "Nha đầu Hoa hoa cũng không phải là ngươi, nếu ngươi thấy ta thật tốt, thì có chuyện rồi".
Hoa Yêu cầm chiếc đũa gắp đậu phộng gõ vào trên đầu hắn: “Tiểu tế, không cho phép vô lễ với Thụ bá bá, ngươi đừng nhìn hắn tuổi đã cao, dáng dấp xấu một chút, miệng không mọc ra ngà voi, nhưng đối xử với Hoa Nhiễm rất tốt".
Nguyệt Vô Phong cố nén cười, nhìn Đoạn Tả Mộc, xá một cái, nói: "Thụ bá bá, ta vô lễ".
Đoạn Tả Mộc hừ một tiếng: “Gió lạnh thổi đến rồi, ngươi đi vào với vợ ngươi đi, đừng nghe lén trưởng bối chúng ta nói chuyện".
Nguyệt Vô Phong nghe Đoạn Tả Mộc nói vậy, gật đầu một cái, nhìn bọn họ cáo biệt đi vào nhà, trước khi đi mơ hồ nghe giọng nói đầy tang thương của Đoạn Tả Mộc: "Ngươi nói xem, tại sao Đậu Đậu lại thích ngươi, ban đầu nàng quen biết ta trước?”..
"Hừ" Hoa Yêu bất mãn hừ một tiếng.
"Đêm đó, các ngươi Động Phòng Hoa Chúc, ta thổi gió lạnh, uống rượu, thật bi ai".
"Cây xấu xí, ngươi tuổi đã cao, đừng động tâm với Đậu Đậu của ta nữa, đi tìm những thứ cỏ hoa khác đi".
"Ngươi cho rằng ngươi trẻ tuổi, không phải chỉ là một bộ thân xác tốt sao?”.
Nguyệt Vô Phong không dừng lại nữa, tình yêu của thế hệ trước, hắn không hiểu, cũng không cần phải hiểu, không biết Hoa Nhiễm bây giờ thế nào. Hắn nghĩ nghĩ lại đi vào phòng bếp bưng một chén nước đường đỏ.
Vào phòng, nến đỏ chập chờn, son phấn trên mặt Hoa Nhiễm đã lau sạch sẽ, nằm trên giường, dường như đã ngủ thϊếp đi, khuôn mặt
đơn thuần không son phấn đỏ ửng trông đẹp mắt hơn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nhẹ nhàng cong lên, tóc dài màu đen xốc xếch tán loạn một bên, trên người mang cái yếm đỏ, một tay gắt gao ôm bụng, một tay khác nắm chặt tập tranh, chăn bị đạp một bên, bộ dáng nhỏ nhắn rất hồn nhiên, đáng yêu, trong mắt của Nguyệt Vô Phong nhìn hết sức phong tình vạn chủng. Cái kia vừa mới vừa áp chế xuống lại nóng ran lên. Hắn xoay người đi, rồi thở dài, có chút bất đắc dĩ, hắn lại vòng trở lại.
"Tướng công, ngươi trở lại". Hoa Nhiễm ngủ, mơ mơ màng màng, nghe có tiếng động, liền hỏi một tiếng, ngay sau đó lại lẩm bẩm: "Bụng của ta có chút không thoải mái." Nàng xoay người, mặt hướng vào trong tiếp tục ngủ, hắn nghe thấy hơi thở của nàng có chút rối loạn.
Nguyệt Vô Phong lấy tập tranh trong tay nàng cất đi, đắp kín chăn cho nàng, sau đó bưng nước đường đỏ còn ấm đi qua, đỡ Hoa Nhiễm dậy, đút cho nàng, nhẹ giọng nói: “Thoải mái một chút nào không?”.
"Ưmh......"
Nguyệt Vô Phong đặt chén xuống, cởϊ qυầи áo lên giường, ôm Hoa Nhiễm thật chặt, tay đặt lên bụng của nàng, không nặng không nhẹ xoa, lần trước nhìn thấy dáng vẻ khó chịu này của nàng, nàng nói trước kia mẹ nàng xoa bụng cho nàng.
Chân mày Hoa Nhiễm nhíu chặt từ từ buông lỏng ra.
Một đêm này, Nguyệt Vô Phong cứ như vậy ôm nàng, để cho nàng đầu gối trên vai hắn, tay cũng có chút không nhịn được, trên da thịt nàng nhẹ nhàng di chuyển, sờ soạng, giống như vuốt ve một khối ngọc tốt nhất, xinh đẹp nhất. Thỉnh thoảng cúi đầu hôn nàng, đột nhiên cảm thấy cô thôn nữ bán xuân dược này cũng không sai, có được nàng cũng là một loại hạnh phúc.
Ở chỗ này mấy ngày rồi mang nàng trở về, cho cha mẹ xem qua, hắn cứ như vậy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại đã chìm vào giấc ngủ, trong núi, ban đêm có chút lạnh, nhưng hai người bọn hắn lại cảm thấy rất ấm áp.
Đêm đã khuya, Hoa Nhiễm tỉnh lại, vùi trong ngực của hắn, cười khanh khách, không rõ nguyên nhân, cũng không có lý do, chỉ muốn yêu, muốn ấm áp, muốn hạnh phúc, nhưng nàng cũng mơ hồ biết, tướng công của nàng không phải người bình thường, không thể nào theo nàng ở trong núi hoang vu này, nàng muốn đi cùng hắn, kề cận hắn.