Chương 75

Thiệu Đường nhíu mày nhìn Trương Ba nằm trên mặt đất không nghĩ tới mới có mấy tháng mà trông hắn thực giống ăn mày, còn đâu mà người thừa kế Trương thị

“Chị, ta sai rồi ngươi tha cho ta đi” Trương Ba nghe thấy Thiệu Đường thở dài vội vàng xin tha thứ

“Nếu ngày xưa ngươi tha cho ta là tốt rồi” Thiệu Đường nghe hắn gọi mình bằng tỷ tâm dao động! Nói cho cùng hắn cũng là anh họ của mình, là người thân a

“Ngày trước là ta không đúng! Nhưng ta biết sai rồi, thả ta đi” Nhiều ngày trôi qua Trương Ba hiểu được trước đây những việc mình làm thật quá đáng

“Đường Đường…” Ngôn Nặc vội vã đẩy cửa đi đến nhìn Trương Ba đang quì trên mặt đất

“Sao lại tới đây” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc ngạc nhiên

“Đường mọi chuyện đã qua! Dù sao hắn cũng đã trả giá rồi” Ngôn Nặc nhìn người trên mặt đất, dù sao mọi chuyện xảy ra mình cũng có một phần trách nhiệm

“Đúng vậy! Chị, ta thực xin lỗi’ Trương Ba cảm kích nhìn Ngôn Nặc

Thiệu Đường đứng lên bưng ly cà phê hướng cửa sổ nhấm nháp. Không biết bao lâu rốt cục Thiệu Đường cũng lên tiếng

“Mụ mụ ta nói sống phải biết khoan dung độ lượng nhưng ta không cam tâm tha thứ cho ngươi, nhưng nói cho cùng ngươi vẫn là anh em duy nhất của ta. Vả lại có Ngôn Nặc nói giúp ngươi. Được thôi cứ coi như ta tha thứ cho ngươi”

“Cám ơn ngươi”

“Đừng vội mừng ta chưa nói hết, chờ sau khi ngươi cai nghiện ở khu trung tâm xong rồi nói tiếp” Thiệu Đường kêu bảo vệ bên ngoài

“Tổng giám đốc” Hai vị bảo vệ tiến vào bên trong nhìn Thiệu Đường

“Đem hắn đến trung tâm cai nghiện, khi nào cai nghiện thành công mới cho về”

“Ân”

“Được rồi đem hắn đi”

Mọi người vừa ra khỏi phòng, Thiệu Đường liền ôm lấy Ngôn Nặc vào lòng mà làm loạn

“Đừng loạn nga” Ngôn Nặc thực chịu không nổi du͙© vọиɠ của Thiệu Đường

“Ta đâu có làm gì đâu”

“Nhưng là….chưa đóng cửa nga” Ngôn Nặc thở gấp

Thiệu Đường lấy điều khiển từ xa đóng cửa phòng lại “Được chưa đại tiểu thư?” Thiệu Đường đem Ngôn Nặc vào phòng nghỉ hướng tới giường mà đặt nàng lên, chính mình vài ngày nay không có tâm trạng ở cùng nàng a. Cấm dục hơn mấy ngày thực chịu không nỏi

“Đừng mà Đường……’ Ngôn Nặc hai tay dùng sức ngăn Thiệu Đường lại

“Ngươi sao vẫn còn thẹn thùng vậy” Thiệu Đường mặc kệ người kia giãy giụa, tay vẫn sờ soạn người kia, đã vậy từng bước một cởi hết quần áo người dưới xuống

Ngôn Nặc run run rêи ɾỉ, giờ đây lý trí cuối cùng chỉ cho Ngôn Nặc ôm lấy đầu Thiệu Đường đang dạo chơi ở ngực của mình. Hai chân ôm eo Thiệu Đường thân mình cùng Thiệu Đường không ngừng ma sát

“A……”

“Nặc, như thế nào!” Lần đầu tiên Ngôn Nặc chủ động nga. Thiệu Đường chậm rãi tách hai chân Ngôn Nặc rộng hơn còn tay nằm ở chỗ nhạy cảm kia nhưng chỉ dạo chơi bên ngoài, Ngôn Nặc lấy thế không ngừng ma sát ôm chặt Thiệu Đường hơn

“Đường……yêu ta đi a…..Đường” Ngôn Nặc mặc kệ mọi chuyện, bây giờ mọi khát vọng chỉ hướng về tay Thiệu Đường đang ở chỗ vô cùng ẩm ướt kia

Thiệu Đường nhìn mặt nàng ngày càng đỏ lên, mồ hôi nhễ nhại, ở phía dưới còn vô cùng ướt nữa a, điều này làm Thiệu Đường thêm kí©h thí©ɧ. Ngôn Nặc lung tung cầm lấy ngón tay Thiệu Đường, bây giờ không cần xấu hổ nữa, nàng chỉ biết rằng nếu Thiệu Đường không đi vào mình sẽ chết mất

“Đi vào đi ,……..Đường” Thiệu Đường nghe thấy âm thanh cầu cứu kia liền dùng hai ngón tay chậm rãi đi vào

Không biết vận động bao lâu, Ngôn Nặc sung sướиɠ không biết bao nhiêu lần, Thiệu Đường mới chậm rãi rút tay ra rồi dùng lưỡi của mình thay thế tay

Ngôn Nặc thấm mệt nên dần đi vào giấc ngủ, nhìn Ngôn Nặc như vậy Thiệu Đường lấy khăn tay lau cho nàng, như vậy mới an tâm ôm nàng vào lòng mà ngủ. Thiệu Đường ước mình có thể nhận nuôi hơn hai mươi đứa trẻ, thực náo nhiệt nha. Chờ bọn chúng lớn lên liền giao công ty cho chúng, còn mình cùng Ngôn Nặc đi ngao du khắp thế giới a. Thực đẹp

TOÀN VĂN HOÀN