Đi làm ba năm, hiện tại Thiệu Đường suy nghĩ về việc báo thù cho mụ mụ. Chuyện đầu tiên khi lên được chức giám đốc là điều tra Trương Kế, Trương Ba. Thiệu Đường cầm lấy sấp tư liệu thư kí đưa cho mình, càng nhìn lòng càng kinh ngạc. Trương Ba cùng Trương Kế là hai cha con, khó trách cha nào con nấy
Nếu nói như vậy, Trương Ba với mình là anh em họ sao???? Thiệu Đường nhắm mắt lại
“Nặc, gần đây Trương Ba có quấy rầy ngươi nữa không?” Thiệu Đường ăn sáng cùng Ngôn Nặc liền hỏi
“Cũng không gặp nhiều, đôi khi gặp ở cửa công ty có điểm hơi phiền chút thôi”
“Ân ta biết! Trước kia ta bận quá hiện tại ta đã thời gian cho ngươi rồi a”
“Ân nhưng ngươi làm nhiều việc vậy có mệt không?” Ngôn Nặc hiện tại quan tâm nhất chính là sức khoẻ của Thiệu Đường, bởi vì Thiệu Hoa đã sang Mĩ nên mọi gánh nặng ở công ty đều do Thiệu Đường đảm trách, bản thân sợ Thiệu Đường sẽ bị áp lực a
“Sẽ không đâu, thân thể ta làm bằng sắt a”
“Ta mặc kệ ngươi phải biết tự giữ gìn sức khoẻ của mình nga” Ngôn Nặc giáo huấn Thiệu Đường. Hôm qua đúng ra Thiệu Đường được nghỉ ở nhà, nhưng vì chính mình do quá vội đến công ty mà quên mất văn kiện để ở nhà liền nhờ nàng mang đến
Bởi vì thời điểm là buổi trưa nên Thiệu Đường tự mình chạy xe, đã vậy còn chạy với tốc độ cao
Sáng nay báo chí đăng tin “Người thừa kế Lí thị vì lấy lòng nhị tiểu thư Ngôn gia chạy xe như bay chỉ vì đưa văn kiện” phía dưới toàn là ảnh chụp xe nàng
“Tới giờ đi làm rồi, Nặc a, ta đưa ngươi đi làm được không” Thiệu Đường hôn lên xương đòn của Ngôn Nặc lúc đấy Thiệu Đường nhận ra rằng cần phải bảo vệ Ngôn Nặc, liền chạy về phòng lấy khăn lụa quấn quanh cổ cho Nặc
=======
“Có ngươi bên Trương thị tìm người, hắn ở ngoài”
“Đã biết” Thiệu Đường cười lạnh, hừ Trương Ba ngươi lần này là tự chui đầu vào rọ
“Ở ngoài sao? Kêu vô đây đi! Với lại thông báo ta sẽ ăn cơm với bọn họ”
“Đã biết, tổng giám đốc! Ta ra ngoài trước”
“Được rồi” Thiệu Đường vỗ vỗ bàn suy nghĩ làm sao đối phó với người bà con kia
“Lí tổng” Trương Ba hèn mọn gọi
“Ân! Mời ngồi, đứng làm gì khoe ngươi cao hơn ta sao?” Thiệu Đường sờ môi buồn cười nhìn Trương Ba
“Lí tổng ngươi thấy kế hoạch hợp tác này thế nào? Nếu chưa được ta sẽ sửa” Trương Ba cắn răng nhìn Thiệu Đường thật sự không ngờ Ma Tước có thể biến thành Phượng Hoàng
“Sai cũng không hẳn là sai, chẳng qua ta với ngươi không giống hai đối tác? Mấy trăm vạn sao? Ngươi cảm thấy ta có thể kí tên sao” Thiệu Đường đang suy nghĩ câu nói của Lí Kiền đối phó hắn không thể quá nặng mà cũng không được quá nhẹ
“Được được! Chúng ta sửa” Trương Ba cầm bút sửa vài nét trên văn bản “Ngươi xem như vầy được không?”
“Cũng được a” Thiệu Đường lấy bút Ngôn Nặc tặng cho mình kế tên, bút hạ Lí Đường
“Cám ơn lí tổng, hợp tác vui vẻ” Trương Ba vươn tay ra
“Hợp tác vui vẻ sao, ngươi đừng quên kỉ niệm đáng nhớ của ta với ngươi trước kia” Thiệu Đường cố ý không để ý đến tay Trương Ba, ghé vào người trương ba cười khinh bỉ, nhưng ánh mắt thì không có vẻ là cười
“……” Trương Ba không biết nên nói như thế nào liền rời đi
“Tổng giám đốc” Vị thư kí thấy Trương ba thừ người liền gọi
“Chuẩn bị xe tới chỗ cha ta” Trương Ba hung hăng nhìn hướng Thiệu Đường
“Ân”
=================
“Ba, lần này ngươi phải giúp ta”
“ÂN, nàng chủ động tìm ngươi” Trương Kế uống một ngụm trà nhìn con hắn
“Công ty có hạng mục cần phải kí kết với nàng”
“Thái độ của nàng sao?”
“Thực kêu ngạo” Trương Ba nhớ tới nét mặt lúc đó của Thiệu Đường
“Thực kêu ngạo là được rồi, nếu hiện tại nàng không như thế ta thực sự nghi ngờ nàng không phải là họ hàng của ngươi”
Trương Kế hoàn toàn không bất ngờ, chuyện hai mươi năm trước đã đến lúc con Lí Kiền tìm con mình
“Nhưng……” Ba ba chẳng lẽ không biết chuyện của mình trước kia sao
“Ngươi phải biết rằng, nàng ta là chị họ ngươi chắc sẽ không hạ thủ với ngươi! Tìm thời gian cùng nàng ăn cơm, ta có chuyện muốn nói”
“Cái gì????’
“Có gì không được sao?”
“Không…..không có gì! Chẳng qua….”
“Được rồi sẽ không có gì đâu. Bởi gì ta biết nàng sẽ không nể mặt ngươi, ta hẹn nàng là được” Trương Kế biết con mình thích Ngôn Nặc, trước kia cũng đã từng gặp qua nhưng không nghĩ tới chị nó lại cũng thích Ngôn Nặc
“Nhưng……” Trương ba còn muốn nói gì đó nhưng nghẹn lời
“Công ty không có việc sao?Rãnh thì về giải quyết việc đi” Trương Kế biết mọi chuyện cũng có ngày hôm này. Chính mình không nghĩ năm đó vì trả thù Lí Kiền làm cho chị mình chẳng những mất con mà còn tự sát.