“Bên ngoài có người tìm.” Thiệu Đường vừa được châm cứu xong mới nằm xuống không bao lâu thì lại có người tìm.
“Ai vậy?” Thiệu Đường tò mò.
“Tôi không biết hình như là người có chức có quyền, bởi vì ngục trưởng còn phải sợ người đó nữa.”
“Cô nhanh lên đi thực phiền toái.” Tên quản ngục gặp Thiệu Đường đứng ngơ ngác một chỗ liền thúc giục.
“Nga.” Thiệu Đường vội vàng ra khỏi phòng.
“Là anh?” Thiệu Đường ngơ ngác.
“Ân, trong này thế nào? Đã cai được thuốc chưa?” Ngôn Hằng ngồi trên ghế nhìn Thiệu Đường.
“Cũng tốt! Tôi đã bỏ được rồi.”
“Tốt nhất là cô phải như vậy! Đúng rồi, chuyện của cô tôi đã điều tra rõ rồi.”
“Nga.” Thiệu Đường giờ phút này hiểu rằng không thể lật lại vụ án được nữa.
“Cô không hỏi tại sao tôi không báo cảnh sát.” Ngôn Hằng kinh ngạc.
“Hắc hắc” Thiệu Đường chính mình chỉ cười mà không nói.
“Thực không hiểu cô, tôi cảm thấy cô với chị tôi không hợp.” Ngôn Hằng nói ra suy nghĩ của mình.
“Không thích hợp? Trước kia không phải anh…” Không phải trước đây hắn tích cực tác hợp mình cùng Ngôn Nặc sao?
“Trước kia tôi cho là cô đủ bản lĩnh bảo vệ chị tôi nhưng hiện tại qua mọi chuyện thì không phải như tôi nghĩ.” Ngôn Hằng chậm rãi nói.
Thiệu Đường cúi đầu không biết nên nói như thế nào.
“Bất quá tôi cho cô một cơ hội.”
“Anh có ý gì?”
“Tôi muốn xem ý chí của cô, một tuần sau tôi lại đến tìm cô.” Ngôn Hằng vỗ vai Thiệu Đường.
“Ai, anh thật là…”
“Như thế nào? Có nghi vấn gì sao?”
“Không, vì sao lại giúp tôi?” Thiệu Đường hỏi.
“Vấn đề này cũng phải hỏi sao, nếu không thay đổi thì làm sao có thể ở cùng với chị tôi, tương lai cô có thể thành “anh rể” của tôi, chẳng lẽ tôi không giúp cô sao? Xin chào “anh rể” tương lai.” Ngôn Hằng liền li khai.
===_===_===_===_===
“Chị cả, sao chị lại có thể làm vậy?” Ngôn Hằng ngồi trong xe nói chuyện điện thoại với Ngôn Lâm.
“Có ý gì?” Ngôn Lâm nhíu mày.
“Không có gì, chị rõ ràng biết là Thiệu Đường bị Trương Ba gài bẫy. Biết Thiệu Đường cơ bản không phải là con nghiện mà bị Trương Ba hãm hại. Chị đã điều tra được hết vì sao còn muốn kiện Thiệu Đường mà không phải kiện ả thư kí với Trương Ba?” Ngôn Hằng phẫn nộ nói.
“Em phải biết rằng! Chị làm vậy tất cả cũng chỉ vì Ngôn Nặc.”
“Hừ mỗi lần có chuyện chị đều nói như vậy.”
“Chị nói sự thật! Em xem Thiệu Đường là dạng người gì, chỉ là một tên lưu manh không có lai lịch không có bằng cấp. Trong tay không có cái gì. Em nói chị sẽ cho Ngôn Nặc quen với người như vậy sao? Người kia còn là nữ nhân. Ngôn Hằng chị nói cho em biết đừng tưởng rằng là em trai chị là có thể làm náo loạn nha.” Ngôn Lâm nói xong liền tắt điện thoại.
“Chị cả.” Ngôn Hằng bất đắc dĩ nhìn điện thoại mà ngẩn người, chị với cha thật giống? Thân phận địa vị quan trọng vậy sao?
Thiệu Đường nhìn lỗ kim trên tay mình! Đúng vậy tôi ngay cả chính mình không bảo vệ được huống chi là nói tới Ngôn Nặc, nếu không bảo vệ được cô ấy thì dựa vào cái gì mà đảm bảo cho cô ấy được hạnh phúc đây, chẳng lẻ để cho cô ấy bảo hộ mình? Không thể nào! Tôi không thể làm chuyện như vậy được, trước hết tôi phải có sự nghiệp có địa vị thì mới bảo vệ được người tôi yêu. Tôi không thể vô dụng giống trước đây bị người ta khi dễ. Lần này có cơ hội tôi phải nắm bắt. Lúc này tay Thiệu Đường nắm thành quyền, năm ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.
“Tôi đã khoẻ rồi.” Thiệu Đường nói với vị bác sĩ.
“Ân, thân thể của cô đã thật tốt rồi, hoàn toàn không còn nghiện.” Vị kia cũng gật đầu trả lời.
“Cám ơn. Gần đây tôi chích thuốc cũng không còn nhiều, hôm nay tôi đã có thể bỏ được hoàn toàn.” Thiệu Đường nhìn ống tiêm mới được rút ra.
“Đúng, hôm nay là ngày cuối, cô hoàn toàn đã không còn nghiện thuốc.” Dọn dẹp xong vị bác sĩ ngồi nói với Thiệu Đường. Từ lúc làm bác sĩ tới giờ mới gặp người như thế này. Những người trong khu này thực không có ý chí như người này.
“Tôi đã không còn có cảm giác thống khổ.” Thiệu Đường tâm trạng thực vui.
“Đúng, ngày mai cô có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.”
“Đúng thực đây là một nơi không phải dành cho người bình thường ở nha.”
“ÂN.”
“Vậy sao ông lại luôn muốn ở lại nơi này?”
“Ai, vì vợ tôi. Bởi vì vợ tôi nghiện thuốc hai năm, tính luôn thời gian ở trong này là năm năm, thời gian đó tôi vẫn ở bên cạnh cô ấy, làm bạn cùng cô ấy, hiểu được thống khổ của cô ấy, tôi làm thầy thuốc nhìn người mình yêu đau khổ như vậy mà tôi lại bất lực, cô có biết cảm giác của tôi không. Tôi thực đau. Khi đó tôi thề đến đây ở với cô ấy, ở cùng cô ấy. Mỗi lần có người mới đến đây tôi đều không thể khống chế cảm xúc của mình. Còn khi có người rời khỏi đây tôi thực vui.” Vị bác sĩ nói với giọng trầm.
“Vậy vợ ông đâu?”
“Đã chết, cô ấy tự sát! Bởi vì không chịu được cơn nghiện cuối cùng tự sát.” vị kia không thể nào quên hình ảnh vợ mình nằm trên đất với cánh tay đầy máu.
“Thực xin lỗi, tôi không cố ý nhắc.”
“Không sao. Nơi này thường xuyên như vậy. Cũng may cô nghiện không bao lâu nên mới có thể cai nhanh như vậy.”
‘Cám ơn ông.” Thiệu Đường chân thành.
“Đây là việc tôi phải làm. Ngày mai cô ra khỏi đây nhớ không được quay trở vào. Đừng làm tôi thất vọng.” Vị bác sĩ vỗ vai Thiệu Đường rồi rời đi.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho ai thất vọng nữa.