“Đường, em nhất định chờ, em cũng nhất định sẽ giúp Đường giảm hình phạt, sẽ làm hết sức mà em có thể.”
“Đừng chờ tôi, tôi không thương em nữa, tôi tiếp cận em cũng chỉ vì tiền.” Thiệu Đường cắn răng nói bởi vì biết chờ một người là rất khổ là rất gian nan, nếu đã như vậy buông tay để người kia được hạnh phúc.
“Đường em mặc kệ Đường không thương em cũng được, em sẽ chờ Đường! Chờ Đường trở ra.” Ngôn Nặc hôn lên hai má Thiệu Đường.
“Nặc” Thiệu Đường nhìn lên trên không để rơi nước mắt.
Thiệu Đường chậm rãi tháo sợi dây chuyền mặt phật đeo lên cổ Ngôn Nặc.
“Nếu gặp người khác, đừng chờ tôi.” Thiệu Đường vuốt mặt Ngôn Nặc, nói không chừng đây là lần cuối mình có thể cùng cô ấy như vậy.
“Ba” Ngôn Nặc tức giận liền tát Thiệu Đường một cái.
“Thực xin lỗi.” Ngôn Nặc vuốt chỗ mình đánh, dù sao mình đối với Thiệu Đường như vậy mà cô ấy lại có thể nói ra những lời như thế.
“Tôi yêu em.” Đời này cũng chỉ yêu em! Thiệu Đường ôm Ngôn Nặc, coi như lần cuối tham lam ôm em như vậy.
“Ngôn tổng, bên ngoài xe đã đến.”
“Ân, em đi trước! Ở trong đó nhớ chăm sóc mình cho tốt.” Ngôn Nặc hôn Thiệu Đường rời liền quay đi vì không muốn nhìn Thiệu Đường bị áp giải lên xe tù.
Thiệu Đường ngồi trong xe nhìn nơi ngoài kia “Trại cai nghiện” trong lòng không khỏi lo lắng, trước kia nghe Tiểu Chí, A Vĩ nói trong đây rất kinh khủng.
“Vào đi.” Bọn họ đẩy mạnh Thiệu Đường vào phòng giam khoá cửa rồi rời đi.
Thiệu Đường nhìn quanh bốn phía chỉ có một tia ánh sáng có thể xuyên qua, còn lại là bốn bức tường với một nơi để vệ sinh cá nhân.
“Ai” Thiệu Đường ngồi trên giường, ở đây còn cứng hơn so với ở cô nhi viện.
Thiệu Đường ôm đầu quay mặt vào tường.
“Tái nghiện sao?” Vị bác sĩ gọi hỏi.
“Cô cũng thật thoải mái sung sướиɠ nha, một mình một gian.” Vị bác sĩ bắt đầu trò chuyện.
“Ông có ý gì?” Thiệu Đường cắn răng.
“Mấy nơi khác đều là mười mấy người ở một phòng, cô một mình một phòng không thoải mái sao? Khẳng định có người giúp.” Vị bác sĩ tiếp tục nói.
“Ông thực sự có ý gì?” Thiệu Đường hỏi ngược lại.
“Rõ ràng cô biết những thứ thuốc kia là chết người, sao tuổi trẻ các cô lại tích cực sử dụng vậy?” Người kia buông tiếng thở dài.
“Ai nha” Thiệu Đường dùng gối ôm đầu không muốn nghe âm thanh xung quanh.
Ở trong này tối nào cũng nghe loại âm thanh này khó trách A Vĩ nói ở lâu sẽ sớm vô bệnh viện tâm thần. Thật khâm phục A vĩ có thể từ nơi này đi ra mà vẫn còn bình thường.
Cô ấy có khoẻ không? Gần một tháng, không biết cô ấy sao rồi Ngôn Nặc vịn thanh sắt của cửa sổ nhìn ngoài cửa sổ, trước kia cha nói mình là người ở tầng lớp khác nên phải đứng từ trên nhìn xuống. Nhưng sao lại không muốn cảm nhận cái cảm giác này, đứng ở trên thì chỉ thấy cô độc mà thôi.
“Giúp tôi liên hệ, tôi muốn gặp Thiệu Đường.” Ngôn Nặc lấy áo khoác.
“Chị, vào đi! Em bên ngoài chờ chị.” Ngôn Hằng nhìn Ngôn Nặc.
“Ừ.”
“Nặc là em sao?” Lúc biết tin có người gặp,Thiệu Đường không đoán được là ai còn có thể gặp mình.
“Khoẻ không?” Ngôn Nặc vuốt má Thiệu Đường.
“Tôi tốt lắm.” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc, thật không muốn gặp cô ấy trong hoàn cảnh này.
“Ừ.” Ngôn Nặc không biết nên nói cái gì nữa.
“Tôi ở trong này tốt lắm không cần lo lắng nữa.” Thiệu Đường nhìn ra ánh mắt lo lắng của Ngôn Nặc.
“Ừ, còn có vài ngày nữa là tết âm lịch. Em…”
“Không cần lo nữa, ở trong này cũng có nhiều người làm bạn.” Thiệu Đường vuốt tay Ngôn Nặc.
“Đường nói vậy nhưng em muốn đón mừng năm mới cùng với Đường ở trong đây.”
“Em nói cái gì? Em điên rồi ” Thiệu Đường đứng lên nhìn Ngôn Nặc, không biết tại sao cô ấy lại có ý nghĩ điên rồ như vậy.
“Em không điên, em thật sự muốn.” Ngôn Nặc ngồi im lặng không để ý đến Thiệu Đường đang kích động.
“Không thể nào, không được. Tôi sẽ không đáp ứng em.” Thiệu Đường ngồi ở ghế bắt đầu tưởng tượng mọi thứ, không thể làm cho cô ấy vào đây được, không thể. Buổi tối nơi này rất rùng rợn, không được cho cô ấy ở nơi này chịu khổ. Lúc trước cô ấy theo mình đã chịu uỷ khuất giờ còn muốn vào đây chịu khổ nữa. Đánh chết cũng không được.
“Em lần này đến không phải hỏi ý kiến của Đường.”
“Không được là không được.”
“Đường dựa vào cái gì mà không cho em vào đây.”
“Nặc, nghe cho rõ, nơi đây không phải là nơi em có thể vào.”
“Vậy Đường có phải muốn em cũng hút thuốc phiện rồi cùng vào đây.”
“Nặc, không được như vậy.” Ngôn Nặc như thế nào lại có suy nghĩ như vậy chẳng lẽ muốn theo vết xe của mình.
“Nhưng…”
“Không thể, tôi không đồng ý. Nặc đừng vậy có được không.”
“Đường.”
“Đừng nói nữa. Nếu em đến chỉ nói về chuyện này vậy tôi đi trước.” Thiệu Đường nói với vị quản giáo “Tôi muốn về.”
“Đường, người đứng lại! Em nói rồi! Em nhất định làm cho Đường nghĩ lại.” Ngôn Nặc kéo Thiệu Đường lại.
“Đừng nói vậy nữa được không?” Thiệu Đường kéo tay ôm Ngôn Nặc chính mình rất sợ cô ấy như vậy.
“Thực xin lỗi.” Ngôn Nặc hiểu được câu nói của Thiệu Đường.
“Năm năm rất nhanh, tin tưởng tôi.” Những lời nói này là nói cho cô ấy cũng là nói cho mình nghe. Thiệu Đường vỗ lưng Ngôn Nặc sau đó liền buồng ra. Bởi vì đã đến lúc mình lên cơn nghiện nên phải nhanh đi tìm bác sĩ.