Chương 52

“Anh muốn làm gì tôi?” Thiệu Đường nhìn Trương Ba cầm cái gì đó trong tay nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Không muốn làm gì cả! Chỉ muốn cho cô nếm thử cái gọi là khoái hoạt.” Trương Ba cười lạnh.

“Không cần, anh đừng làm bậy.” Từ nhỏ đến lớn luôn sống ở nơi hỗn tạp hiển nhiên thấy thì biết hắn đang muốn làm gì.

“Xằng bậy sao, tôi thích làm chuyện như vậy nhất trên đời a?” Trương Ba lấy ống tiêm làm cho Thiệu Đường hoảng “Anh nói tôi nên như thế nào?”

“Giữ cô ta lại.” Trương Ba lên tiếng.

“Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn, đợi lát nữa có thể thư thái? Hiểu chưa? Haha.”

“Anh đừng làm bậy.” Thiệu Đường bắt đầu mất bình tĩnh.

“Tôi nói cho cô biết tôi sẽ cho cô sống không ra sống. Bởi vì tôi muốn cô nhìn tôi với Ngôn Nặc kết hôn.” Trương Ba làm càn.

“Anh đừng vọng tưởng.” Thiệu Đường đầu hướng lên khinh bỉ Trương Ba.

“Giữ cô ta thật chặt.” Trương Ba kêu đám cấp dưới.

“Ha ha hảo hưởng thụ đi nha.” Trương Ba đem ống tay áo của Thiệu Đường vạch lên đem kim tiêm ấn vào da thịt Thiệu Đường, lúc này Thiệu Đường không thể nào chống cự được.

“Aaaaa” Thiệu Đường đang cố chống lại tác dụng của thứ trong ống tiêm kia nhưng dường như vô dụng.

Thiệu Đường run rẩy nhìn bọn họ rời đi, loại cảm giác phiêu diêu này bắt đầu ảnh hưởng tới thần kinh nên Thiệu Đường không thể làm gì hơn. Ánh mắt bắt đầu mê mang không biết khi nào Thiệu Đường dần dần hôn mê.

“Cô ta thế nào?” Trương Ba hỏi thuộc hạ.

“Chưa tỉnh.”

“Ân, văn kiện đâu?”

“Thưa đây thiếu gia.”

“Làm tốt lắm. Đây là phần của ngươi.” Trương Ba lấy tờ ngân phiếu viết vài con số đưa cho hắn.

“Cám ơn thiếu gia. Tôi cùng các anh em có thể vui vẻ rồi.”

“Ân bây giờ đưa tôi đi kho hàng.”

=== ====== ====== =======

“Tôi không tin là cô ấy làm.” Ngôn Nặc ngồi ở phòng họp nhìn mọi người.

“Tổng giám đốc không tin cũng phải tin, việc này chỉ có thể là người ngoài làm mà duy chỉ có cô ta là người ở ngoài văn phòng! Mà cô cũng có nói trước khi họp có thấy văn kiện nhưng sau lại không thấy, lúc đi tìm thì đã không còn, còn không phải cô ta làm.” Một vị trưởng phòng nói với Ngôn Nặc.

“Tôi tin tưởng cô ấy không phải người như vậy.” Vương Tuyết Nhu nhìn Ngôn Nặc khẳng định cô trong lòng đã loạn rồi.

“Tôi cũng tin tưởng cô ấy.” Ngôn Hằng đi theo nói.

“Hừ, tin tưởng, các người trẻ tuổi rất dễ bị lừa.” Một vị trưởng lão mở miệng châm chọc.

“Ông im miệng, tổng giám đốc đây mà tới lượt ông giáo huấn sao?” Ngôn Hằng rất ghét những người như thế.

“Hằng, đừng nói lung tung.” Vương Tuyết Nhu giữ lại Ngôn Hằng đang kích động.

“Hừ”

“Tất cả được rồi, tôi đã rõ! Tan họp đi.” Ngôn Nặc cầm lấy điện thoại rời đi.

Ngôn Nặc để điện thoại lên tai “Đường, tiếp điện thoại đi! Đường vì sao không tiếp điện thoại chẳng lẽ là Đường làm thật sao? Không! Không có thể nào, tôi tuyệt đối tin tưởng Đường.” Ngôn Nặc cố gắng tin tưởng hi vọng người yêu có thể nghe điện thoại, đáng tiếc câu cô nghe vẫn là “Thực xin lỗi, người sử dụng…”

Cốc cốc

“Vào đi.” Ngôn Nặc cúp máy ngồi trầm tư.

“Chị, chị ổn chứ?” Ngôn Hằng lo lắng hỏi.

“Ân, tìm được cô ấy chưa?”

“Vẫn chưa, gọi điện thoại vẫn là tắt máy đi cô nhi viện thì không thấy mặt, hỏi anh rể cũng không biết Thiệu Đường đang đi đâu.” Ngôn Hằng không muốn hoài nghi Thiệu Đường.

“ Thiệu Đường, rốt cục Đường ở nơi nào vì sao không gặp Đường được?”

“Chị Cả hai giờ nữa sẽ đáp nơi đây.”

“Chúng ta cùng đi đón chị ấy.”

“Ai nha…”

“Chị, yên tâm đi! Chị Cả là người lúc nào cũng luôn chính trực.”

“Nhưng có đôi lúc chị ấy lại quá chính trực khiến cho mọi chuyện rắc rối hơn.” Hiện tại mọi chứng cứ đều hướng về Đường! Em thực sự không biết làm sao có thể giúp Đường, Đường hiện tại rốt cục ở nơi nào?

“Chị, chúng ta đi thôi.”

=== ====== ====== ========

“Chị Cả, bên này.” Ngôn Hằng từ xa thấy bà chị nữ vương liền vẫy tay.

“Cẩn thận ăn nói? Nặc không dạy em tốt sao? Vẫn còn giống con nít vậy, không có dáng một quản lí gì cả, về sau làm sao quản công ty?” Ngôn Lâm vừa xuống máy bay liền mắng em trai mình

“Không phải có các chị sao?” Ngôn Hằng nhỏ giọng.

“Em nói cái gì?” Ngôn Lâm nhíu mày.

“Em ấy nói nhớ chị.” Ngôn Nặc giúp giải vây.

“Hừ”

“Chị cả giờ chúng ta đi đâu? Về nhà sao?”

“Hiện tại về công ty.”

“Chị cả vẫn là như vậy thảo nào không có người yêu ” Ngôn Hằng nói nhỏ với Ngôn Nặc.

“Hừ, em muốn bị mắng nữa sao?” Ngôn Nặc trừng mắt.

“Hiện tại như thế nào? Không tìm được người? Vì sao không báo cảnh sát.” Ngôn Lâm nhìn hai chị em kia.

“Em tin tưởng không phải cô ấy làm.”

“Em tin tưởng? Em dựa vào cái gì mà nói tin tưởng. Ngôn Nặc em biết mặt nhưng mãi không biết lòng người ta, chị biết người kia với em rất thân thiết nhưng trong kinh doanh đừng xử sự cảm tính như vậy.” Ngôn Lâm lên tiếng.

“Chị cả thực sự Thiệu Đường không phải người như vậy.” Ngôn Hằng mở miệng giải vây.

“Em câm miệng đi, Nặc đã vậy em cũng hùa theo làm bậy sao?”

“Chị.”

“Chị cả.” Cả 2 đồng thanh.

“Các em muốn chị tự đến công ty sao?” Ngôn Lâm trừng mắt.

“Chị cả, em…”

“Thôi được rồi đừng nói nữa.” Ngôn Nặc nhắm hai mắt.