“Như thế nào còn chưa tới?” Nháy mắt một cái trời đã tối.
“Cậu đang chờ ai?”
“Văn! Sao cậu lại tới đây? Ai nói với cậu là tôi đang chờ người?”
“Hắc, Ngôn Nặc nói với tôi đó, cô ấy còn phải họp mà sợ cậu chán nên mới bảo tôi qua đây chơi với cậu.” Thiệu Văn ngồi trên sô pha bắt đầu lấy táo gọt.
“Tôi không ăn táo, tôi muốn ăn lê.” Thiệu Đường thấy Thiệu Văn gọt táo vội nói.
“Tôi biết! Tôi đương nhiên biết cậu không thích ăn táo, tôi gọt để mình tôi ăn mà.” Nói xong còn cắn một miếng.
“Cậu chết đi Văn.” Thiệu Đường cầm lấy gối ném Thiệu Văn.
“Ách, tôi ăn xong rồi sẽ gọt cho cậu! Chân cậu sao rồi, như thế nào lại thành ra thế này.” Thiệu Văn hỏi.
“Coi như cậu còn có lương tâm biết đến tôi! Vợ cậu đâu?”
“Cô ấy đi mua vài thứ rồi.”
“Mua cái gì?”
“Cô ấy nói đến thăm bệnh nhân nên mua ít quà cho cậu.” Thiệu Văn thấy Tuyết Nhu đi đến cửa nhưng không vào mà lại đi mua thuốc bổ.
“Cô ấy không phải quản lí tài chính của công ti Nặc sao? Sao cô ấy có thời gian mà Ngôn Nặc lại không.”
“Hắc. Nghe nói dạo gần đây Ngôn Hằng làm phó phòng tài chính nên Tuyết Nhu muốn huấn luyện hắn thành ra đem hắn đẩy thẳng vào phòng họp, để học tập.”
“Ách! Thực gian xảo, chỉ là muốn tìm một cái cớ thôi.”
“hăc” Thiệu Văn đem trái lê đã gọt vỏ đưa Thiệu Đường.
“Ai đang nói xấu tôi?” Vương Tuyết Nhu xuất hiện cùng túi quà.
“Chị dâu.” Thiệu Đường nhìn Tuyết Nhu gói to gói nhỏ đặt vào phòng còn có thuốc bổ.
“Ân! Biết cô bị thương nên mua đồ ăn cho cô. Ăn nhiều nha.”
“Cám ơn chị dâu.” Thiệu Đường chọn trong đống đồ cuối cùng lấy một hộp mứt táo hợp khẩu vị của mình. Sau đó kêu Thiệu Văn đưa sang cho mình mặc dù Văn đang nhìn chằm chằm cái hộp.
“Em sao lại đánh tôi.” Thiệu Văn nhìn lên.
“Em mua là cho Thiệu Đường! Anh không có phần.”
“Anh chỉ ăn một chút! Cũng đâu có phải chuyện lớn gì.” Thiệu Văn làm mặt đáng thương.
“Tất nhiên là chuyện lớn rồi, đây là chị dâu cố ý mua cho tôi! Bất quá tôi cho cậu hộp bổ huyết.” Thiệu Đường hào phóng nói.
“Cậu! Tôi không phải nữ uống cái này làm gì?” Thiệu Văn ghét bỏ nhìn Thiệu Đường chỉ nhìn vào hộp mứt.
“Hắc, tôi nói cho cậu biết mứt này rất ngọt rất ngon.” Thiệu Đường tỏ vẻ hưởng thụ hướng nhìn Thiệu Văn.
“Cậu! Không thèm chấp với cậu.” Thiệu Văn mở hộp bổ huyết.
“Không phải cậu tính uống cái này chứ?”
“Không! Tôi muốn cho Tuyết Nhu, nhìn cô ấy có vẻ gầy.” Thiệu Văn đưa cho Tuyết Nhu.
“Em còn gầy lắm! Anh thích đầy đặn hơn.” Thiệu Văn ôm vợ mình nói.
“Buồn nôn quá! Hai người không cần ở nơi này chọc tức tôi.” Thiệu Đường bên cạnh ho khan.
Nghe thấy Thiệu Đường nói vậy Tuyết Nhu liền đẩy Thiệu Văn ra.
“Sợ gì, chúng ta về đi! Không thèm để ý cậu ta nữa.”
“Đi về mau đi, đi đi! Thực không chịu nổi các người.” Thiệu Đường nằm trên giường đem chăn đắp lên tận mặt.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi! Không quấy rầy cậu chờ Ngôn Nặc tới.” Thiệu Văn nói xong cùng Tuyết Nhu rời đi.
Thiệu Đường đợi lát sau xốc chăn lên nhìn không còn một bóng người liền chống nạn cầm lấy áo khoác rời phòng bệnh.
Nhìn một lão nhân giúp bạn già ở hoa viên. Không biết về sau già đi mình có thể cùng với Nặc trở thành như vậy không? Chắc rất giống a. Hắc Hắc.
Hôm nay ánh trăng thật tròn, hôm nay là rằm sao? Nâng tay nhìn đồng hồ! Hôm nay là ngày mười sáu! Mười sáu??? Không phải gần đại thọ sáu mươi của lão ba sao. Biết mua cái gì đây???
“Ai, quên đi lúc đó tính sau.” Suy nghĩ chốc lát vẫn không biết tặng gì Thiệu Đường đứng lên về phòng.
“Đường đi đâu?” Thiệu Đường vừa mới vào chợt nghe thấy âm thanh của Ngôn Nặc.
“Hắc, em làm tôi sợ nha.” Thiệu Đường đi men bờ tường hướng Ngôn Nặc đến ôm cô.
“Ý của Đường trông em rất doạ người sợ sao?” Ngôn Nặc bật đèn.
“Không có! Xinh đẹp như em sao lại doạ người! Cả thiên hạ không ai bằng.” Thiệu Đường nâng cằm Ngôn Nặc nhìn cô.
“Thật không?” Ngôn Nặc vuốt ve tay Thiệu Đường.
“Đương nhiên rồi, tôi muốn hôn.” Thiệu Đường dùng sức hôn Ngôn Nặc.
“Thực chịu không nổi Đường, bản tính dê của Đường không biết khi nào mới sửa được.”
“Được! Tôi sửa, em muốn sửa thành gì?”
“Không biết.”
“Tôi không biết em lại muốn tôi như thế nào! Hay muốn tôi…hắc hắc.” Thiệu Đường ôm lấy Ngôn Nặc cười đắc ý.
“Xem Đường tự tin kìa.” Ngôn Nặc nhéo mũi Thiệu Đường. Chính mình vẫn là thích phong cách nhã nhặn của Thiệu Đường, tuy nho nhã nhưng mang một chút vô lại. Nếu thật sự thay đổi sẽ chịu không nổi.
“Hì hì! Em đừng đẩy tôi, tôi không có nạn!” Ầm “Ui da” Thiệu Đường ngã lên người Ngôn Nặc.
“Sao vậy? Em giúp Đường đứng lên? Thực xin lỗi em quên chân của Đường.” Ngôn Nặc sờ tóc giúp Thiệu Đường đứng dậy.
“Đau quá…ô ô” Thiệu Đường vuốt chân tỏ vẻ uỷ khuất, cô như thế nào đẩy ra mà không suy nghĩ vậy.
“Thôi đừng nháo! Nằm đi! Ai kêu Đường làm loạn, vừa lắm.”
“Tôi ghét em lắm” Thiệu Đường làm nũng.
“Em chịu không nổi đâu.” Thật không rõ vì cái gì khi Thiệu Đường làm nũng mình lại thấy ấm áp.
“Em khi dễ tôi. Hức hức” Thiệu Đường che miệng uỷ khuất.