Chương 43

“Đừng tưởng rằng có tiền là ngon, có thể thao túng hết mọi việc.”

“Có tiền đương nhiên không thể giải quyết hết mọi việc nhưng có thể lấy mạng một người.” Trương Ba hống hách.

“……”Hừ trong mắt bọn nhà giàu mạng một người có thể dùng tiền mà lấy đi. Thiệu Đường nắm chặt tay. Cô sợ chính mình nhịn không được sẽ đánh hắn.

“Làm sao vậy? Sợ sao? Nếu sợ thì hiện tại biết điều đi bằng không đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Hiện tại cô từ bỏ tôi cùng Ngôn Nặc kết hôn, tôi thấy Nặc là người tốt nên nói không chừng sẽ cho cô một ít tiền.” Trương Ba đổ dầu vào lửa.

“Hừ! Tôi nói cho anh biết trong từ điển của Thiệu Đường tôi không có chữ “sợ”.” Thiệu Đường nói xong liền lấy tay đấm thẳng vào mặt Trương Ba. Cô có thể chịu đựng hắn sỉ nhục nhưng tuyệt nhiên không được động đến Nặc.

“Anh đừng tưởng tôi không dám đánh anh! Cho dù tôi thiếu một chân tôi vẫn đánh được anh đó.” Thiệu Đường chịu đựng cơn đau ở chân đấm thêm vào mặt Trương Ba.

“Mẹ nó! Dừng lại! Hôm nay cô đánh tôi sau này đừng hối hận.”

“Dừng tay, các người đang làm cái gì?” Ngôn Nặc vừa rồi phát hiện bên này mọi người chỉ trỏ, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc vội vàng chạy lại phát hiện Thiệu Đường đang đánh Trương Ba.

“Nặc sao emlại tới đây! Nhanh trở về tránh xa kẻ điên này.” Trương Ba gặp Ngôn Nặc đến liền công kích Thiệu Đường chẳng những vậy còn mang Ngôn Nặc đẩy ra sau lưng, thuận tiện ngăn trở ánh mắt Thiệu Đường nhìn.

“Sao thế này?” Ngôn Nặc ánh mắt lướt qua Trương Ba hỏi Thiệu Đường.

“Cô ta bị điên, thấy tôi liền đánh còn nói tôi đoạt bạn gái cô ta, nói muốn đánh chết tôi! Em xem! Trước giờ tôi chưa bị ai đánh như vậy.” Trương Ba tỏ vẻ đáng thương.

“Thật không?” Ngôn Nặc nghi ngờ nhìn Thiệu Đường.

“Không có.” Thiệu Đường không thích ánh mắt của cô hiện tại.

“Nhiều người như vậy làm chứng cho tôi! Các người nói đi chuyện vừa rồi là như thế nào?” Trương Ba kéo một người qua.

“Tôi thấy…..! Cô ta đúng là đánh người.” Một người phục vụ nói dối trắng trợn vì vị kia là Trương thiếu gia nên không dám đắt tội.

“Anh nói gì?” Thiệu Đường không rõ vì sao hắn lại nói dối, vừa rồi không phải như thế! Định giơ tay đánh luôn hắn nhưng lại nhận ra Nặc đang ở nơi này không được manh động.

“Em xem, cô ta là lưu manh, nóng nảy là sẽ đánh người!” Trương Ba cố ý nói.

“Tôi không có.” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc sợ cô không tin chính mình.

“Còn nói không có, suốt ngày đánh nhau! Nhìn xem, chân cô ta cũng bị thương kìa.” Trương Ba nhìn Thiệu Đường liền nói đúng điểm yếu ở chân Thiệu Đường.

“Không sao chứ, Đường?” Ngôn Nặc đang nhìn Thiệu Đường ngã vội vàng đỡ lấy.

“Tôi không sao.” Thiệu Đường dựa vào Ngôn Nặc.

“Trương Ba, tự anh đến bệnh viện được không?” Ngôn Nặc đỡ Thiệu Đường dậy chậm rãi đứng lên.

“Ân, được.”

“Ân, chân cô ấy bị thương không tiện đi bệnh viện một mình, em đưa cô ấy đi.”

“Tôi không sao, không cần đi đâu ” Đứng ở cửa bệnh viện Thiệu Đường không muốn đi vào.

“Đã đến nơi, sao lại không vào? Chẳng lẽ Đường muốn em lo lắng sao.”

“Được rồi!” Hy vọng không gặp phải vị bác sĩ lúc sáng, vừa đi Thiệu Đường vừa cầu nguyện.

“Hắc hắc. Chết tôi rồi.” Thiệu Đường gặp bác sĩ kia, vẻ mặt nịnh bợ làm Ngôn Nặc thấy kì quái.

“Đừng nịnh tôi, tôi nói rồi chân cô phải bó bột, nhanh như vậy cô đã quay lại.” Vị bác sĩ hoàn toàn không nhìn Thiệu Đường.

“Ân, chân cô ấy có sao không?”

‘Hừ, không có việc gì mới là lạ! Gãy xương nhưng là chuyện hôm qua, vậy mà sáng nay mới đến đây, mà tôi đề nghị bó bột thì cô ấy lại không chịu!”

“Cái gì? Ngày hôm qua.” Ngôn Nặc không rõ vì sao rõ ràng tối qua thật đẹp mà! Vì sao hôm nay liền bị gãy xương còn có vết thương nghiêm trọng trên mặt nữa? Chẳng lẽ vì hôm qua không đáp ứng cô ấy liền đi đánh nhau với người khác.

“Sao lại thế này?” Ngôn Nặc ghét nhất đánh nhau.

“Không có, không cẩn thận nên té.” Thiệu Đường cúi đầu không nghĩ đem chuyện ngày hôm qua nói ra.

“Không cẩn thận? Té mà thành như vậy sao?” Ngôn Nặc cẩn thận nhìn mặt mày Thiệu Đường, còn nhiều vết không giống bị té mà là bị người khác đánh.

“Cô nói dối, nhìn là biết cô cùng đánh nhau với người khác! Cô nhìn xem.” Bác sĩ kia thấy Thiệu Đường chưa đủ phiền phức còn dùng sức vỗ lưng Thiệu Đường.

“A! Ông làm gì vậy?” Hôm qua vì lưng bị thương nên Thiệu Đường nằm sấp ngủ hiện tại bị hắn vỗ, đau quá nên không nhịn được đành kêu to.

“Không phải té sao? Làm sao nặng vậy? Đã vậy lưng cũng bị thương?” Vị bác sĩ nói thêm.

“Tôi…” Thiệu Đường nghẹn lời, không biết sao hắn lại rõ về thương thế của mình? Không lẽ hắn là một trong ba người hôm qua.

“Đau không? Xem vết thương tôi đoán cô bị đánh bằng gậy đúng không?”

“Đúng.”

“Cô muốn gạt tôi hả người trẻ tuổi! Có cái gì không đúng thì từ từ nói không cần phải động tay động chân! Đúng thật là tuổi trẻ.”

“Vậy cuối cùng cô ấy có gặp gì trở ngại không?” Tuy rằng rất giận nhưng Ngôn Nặc vẫn quan tâm hỏi bác sĩ về vết thương Thiệu Đường.

“Trở ngại không có nhưng tốt nhất nên nhập viện dưỡng thương.”

“Không cần đâu.” Khẳng định vì thái độ lúc sáng quá kém nên hiện tại hắn chơi xỏ mình.

“Không! Cô phải biết rằng, bị thương cần phải nghỉ ngơi! Cô nằm một tuần là sẽ tốt lên thôi.” Vị bác sĩ bước đến bảo Thiệu Đường rồi cũng liền rời đi để không gian lại cho đôi trẻ này.