“Em không có việc gì đâu.” Ngôn Nặc buồn cười cau mày nhìn Thiệu Đường bị chính mình làm cho lo lắng.
“Hiện tại tôi muốn em đi bệnh viện xem sao.”
“Hừ!”
“Em như thế nào không cận thận như vậy? Lớn như vậy rồi vẫn không biết chăm sóc bản thân mình.” Thiệu Đường đem tay cô lên miệng thổi thổi nhưng đột nhiên Ngôn Nặc lại rút tay về.
“Làm sao vậy?” Thiệu Đường ngẩng đầu thì thấy sắc mặt Ngôn Nặc ửng đỏ, thì ra ở phía thang máy có nhiều người đang nhìn bọn họ.
“Ách.” Thiệu Đường trấn tĩnh kéo Ngôn Nặc rời thang máy kêu xe tới bệnh viện.
“Nặc! Đừng nháo!Để tôi bôi thuốc ” Thiệu Đường lấy tay Ngôn Nặc đang làm loạn ở tóc mình.
“Nấu cơm.”
“Biết rồi, vậy em cho tôi bôi thuốc xong, tôi liền đi nấu cơm!”
“Không cần, tay của em đã bị Đường bôi Đườn nắn hơn nữa tiếng rồi, em đói.” Ngôn Nặc tỏ vẻ đáng thương nhìn Thiệu Đường.
“Được rồi.” Thiệu Đường bất đắc dĩ đồng ý tiến vào phòng bếp.
“Đại tiểu thư cũng biết nấu cơm nữa a?” Thiệu Đường lấy tay sờ sờ phát hiện nơi đây không có một hạt bụi.
“Em không có làm cơm Trung, chỉ biết vài món Tây đơn giản, với lâu rồi em cũng không có dùng tới bếp.” Ngôn Nặc mắc cỡ nhìn Thiệu Đường.
“Hắc hắc.” Thiệu Đường mang đồ ăn vừa rồi mua ở siêu thị.
“Nặc, em đi xem tivi đi chút nữa tôi làm xong tôi sẽ gọi em.” Thiệu Đường đẩy Ngôn Nặc rời đi.
“Nhưng em muốn nhìn Đường nấu mà.”
“Ngốc, nấu cơm thôi có gì đâu mà xem! Đứng đây hít khói, dầu mỡ không tốt cho da và sức khoẻ.” Nhéo mũi Ngôn Nặc rồi Thiệu Đường cũng đi vào nhà bếp.
Lúc Thiệu Đường đi ra phòng khách cũng không thấy Ngôn Nặc, thì ra cô ấy đã chui vô nhà bếp ăn vụng từ lúc nào.
“Chờ chút đi.” Thiệu Đường bưng đồ ăn lên sau đó đem cơm đặt trước mặt Ngôn Nặc.
“Đường thực chậm, em đói.” Ngôn Nặc nhíu mày nhưng tay thì gắp đồ ăn vào chén.
“Như thế nào? Ngon không?”
“Cũng được a, nhưng không nghĩ đến Đường như vậy mà lại biết nấu cơm! Có vẻ như hơi mặn.”
“Mặn sao? Ngại quá, chắc là khẩu vị của tôi trước giờ không được tốt.” Thiệu Đường vội vàng đi lấy nước cho Ngôn Nặc.
“Đường đừng nhìn en như vậy, Đườn cũng ăn đi ” Ngôn Nặc thấy Thiệu Đường chỉ gắp cho mình ăn mà không hề động đũa.
“Lúc ăn em cũng thật đẹp.” Thiệu Đường bất tri bất giác tới gần Ngôn Nặc.
Nhìn Thiệu Đường tới gần, Ngôn Nặc dự đoán được điều gì đó liền chậm rãi nhắm mắt lại.
Rốt cục môi hai người cũng dán lại cũng nhau.
Không biết khi nào hai người từ nhà ăn ra đến phòng khách! Men theo phòng khách là đến phòng ngủ, cuối cùng ở trên giường của Ngôn Nặc.
“Tôi yêu em.” Thiệu Đường dùng thanh âm khàn khàn nói đồng thời tay cũng di chuyển từ eo lên ngực Ngôn Nặc.
“Không được!!!” Thời điểm Thiệu Đường chuyển tay xuống bụng Ngôn Nặc liền đẩy ra, một lần nữa nói “ Không được.”
Thiệu Đường kinh ngạc nhìn Ngôn Nặc “Có thể không cần nhanh như vậy được không? Em không thích.” Ngôn Nặc nhắm mắt lại không dám nhìn Thiệu Đường.
“Tôi hiểu được! Thực xin lỗi.” Thiệu Đường ngồi ở mép giường chậm rãi vuốt má Ngôn Nặc, vén mấy sợi tóc ra rồi hôn lên trán cô.
“Đường đi đâu?” Ngôn Nặc cảm giác người cạnh bên dường như đang đứng lên liền mở mắt hỏi.
“Tôi đi thu dọn phòng bếp.” Thiệu Đường che ánh mắt cô đơn, xoay người rời đi.
Thiệu Đường chậm rãi thu dọn bàn ăn.
“Thiệu Đường, cô ấy cùng các cô gái trước kia không giống nhau, cô ấy không phải một người tuỳ tiện! Cô ấy là cô gái tốt a! Ngươi không thể ích kỉ như vậy được.” Thiệu Đường ngồi trên ghế cố gắng khuyên bảo mình! Nhưng không thể nào quên khoảnh khắc cô đẩy mình ra với ánh mắt quyết liệt.
Dọn dẹp xong, nhìn lại vừa rồi mình vừa mới làm gì trên sô pha thì cười khổ. Lại ngẩng đầu nhìn phòng ngủ của cô. Chính mình thực hư a làm cho cô ấy sợ.
Thiệu Đường đứng ở cửa phòng nhìn Ngôn Nặc ngủ liền lặng lẽ rời đi.
“Đừng đi.” Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngôn Nặc lao ra khỏi phòng thấy Thiệu Đường đã đi mất rồi.
“Giận em sao?” Ngôn Nặc lấy di động gửi tin nhắn cho Thiệu Đường.
“Không có.”
“Ân. Đừng suy nghĩ nữa đi ngủ sớm một chút, mai tôi đón em đi làm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Ngôn Nặc hạnh phúc nhấn gửi tin nhắn.
=== ====== ====== =========
“Phong, rót tiếp cho tôi.” Cầm li rượu đùa nghịch Thiệu Đường bảo Thiệu Phong rót thêm.
“Sao hôm nay lại mượn rượu giải sầu vậy.” Thiệu Đường lắc đầu.
“Tôi không có chuyện gì cả, chỉ là có một chút khó hiểu.”
“Thật sao? Có cái gì khó hiểu?” Thiệu Phong hỏi.
“Không biết, nếu biết tôi đã không như thế này rồi!” Thiệu Đường một hơi uống hết rượu trong li “Tôi về trước.” trả lại li cho Thiệu Phong, Thiệu Đường loạng choạng rời đi.
“Cậu về một mình được không?” Thiệu Phong quan tâm.
“Tôi mà không được sao? Cậu xem tôi là gì?” Mặt Thiệu Đường đã đỏ lên.
“Tôi đưa cậu về được không?”
“Không cần, tôi tự về được.”
“Vậy cũng được, tôi giúp cậu gọi xe.”
“Không cần, có người tìm cậu kìa! Tôi đi trước.” Thiệu Đường chỉ vào quầy bar.
“Ân! Về cẩn thận.” Thiệu Phong vẫn lo lắng.
“Biết rồi! Cậu đi đi.”
Thiệu Đường vừa đi vừa đá viên gạch nhỏ, tỏ vẻ rất nhàm chán. Hoàn toàn không phát hiện có 3 người đi theo mình.
“Ngô! Các người là ai?” Mắt lờ đờ thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện vài người.
“Bọn tao? Bọn tao chính là muốn dạy dỗ mày.” Trong đó có một người rút ống tuýp đánh Thiệu Đường.
“Đánh gãy chân nó.”
“Hừ? Muốn đánh gãy chân tao à!” Thiệu Đường khinh miệt cười.
Thiệu Đường cũng không có vẻ gì là sợ bọn họ.