*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thiệu Văn, chỉ chút nữa là cậu lấy vợ rồi, cậu khẩn trương không?” Thiệu Đường cùng mấy người bạn chú rễ đứng ở nhà nhìn thợ cắt tóc tỉa lại tóc cho Thiệu Văn.
“Nói không khẩn trương là giả nhưng quả thật tim tôi như muốn rớt ra ngoài a!” Thiệu Văn chỉ vào trái tim.
“Khẩn trương cũng là chuyện bình thường mà, đúng rồi người đẹp, anh chàng lúc nãy tỉa tóc cho bọn tôi hình như không tốt bằng cô.” Thiệu Hiền cẩn thận nhìn người đẹp đang chỉnh tóc cho Thiệu Văn.
“Xin hỏi hôm nay ngài là???” thợ cắt tóc dừng tay hỏi Thiệu Hiền.
“Ách, người đẹp cô không có mắt để nhìn sao? Tôi lớn như vậy đứng ở chỗ này chẵng lẽ cô không thấy thì cô cũng phải biết tôi là ai chứ?” Thiệu Hiền dùng sức chỉ vào mình ý chỉ mình là phù rễ.
“Chỉ là phù rễ sao?” Nói xong lại tiếp tục làm tóc cho Thiệu Văn.
“Cái gì?” Thiệu Đường khó hiểu hỏi.
“Anh không phải chú rễ? Chỉ là phù rễ? Tuy rằng chỉ khác một chữ nhưng sự thật vẫn kém rất xa.”
“Vì sao kém xa?” Thiệu Hiền bộ dáng khó hiểu vẫn đáp.
“Hôm nay cậu chỉ làm nền thôi cần gì phải ra dáng chứ.”
“Cậu cũng thẳng tính nhỉ?” Thiệu Hiền nhíu mày nhìn Thiệu Đường.
“Cậu câm miệng đi, đợi chút nữa đi ra ngoài đừng có nói lung tung a.” Thiệu Đường cảnh cáo.
“Biết rồi.” Thiệu Hiền nhìn ra ngoài thấy lão ba cùng mẹ nuôi đang đi tới.
“Lão ba cùng mẹ nuôi tới rồi, cùng ra ngoài thôi!”
“Cậu, ở trong này đi! Cậu chuẩn bị tốt cho mình là được rồi.” Thiệu Phong nhìn Thiệu Văn.
“Vì sao a?”
“Cậu trước đem tâm trạng chuẩn bị cho tốt đi, hơn nữa lão ba cũng có thể tự đi được.” Thiệu Đường đưa tay lên vai Thiệu Văn trấn an.
“Lão ba, mẹ nuôi. Sao trễ vậy?” Thiệu Đường hơi trách cứ nói.
“Còn không phải tại ông ta, chuẩn bị thực chậm.” Lí Phiêu trừng mắt nhìn Thiệu Hoa.
“Cũng không thể trách ta! Con ta kết hôn như thế nào có thể ăn mặc qua loa.” Thiệu Hoa uỷ khuất nói.
“Ý ông là tôi ăn mặc qua loa.” Lí Phiêu trừng mắt.
“Lão ba, mẹ nuôi, không cần cãi nhau nữa a, hôm nay là hôn lễ của Thiệu Văn! Còn có hai người ăn mặc rất đẹp nha.” Thiệu Phong nói.
“Mẹ nuôi.” Thiệu Văn ôm Lí Phiêu.
“Con làm giống như ta đang gả con gái đi a!” Thiệu Hoa đứng ngoài cửa với Thiệu Đường nói.
“Hiện tại Thiệu Văn nhìn cũng giống khuê nữ sắp bị gả đi.” Thiệu Đường cũng hùa theo.
“A, Đường, con thực sự là con gái ta! Khi nào cho ta uống ly trà con rễ đây.” Thiệu Hoa trêu chọc Thiệu Đường.
“Ách, lão ba tưởng uống trà con rễ dễ vậy sao? Lão ba chờ của Phong có vẻ nhanh hơn nha.” Thiệu Văn cười vui nói.
“Lão ba a, người có màng tới việc đồng tính không a!” Thiệu Phong cường điệu.
“Kỳ thật nếu con có đồng tính cũng không sao, hơn nữa ta cảm thấy Đường chính là như vậy nên cũng không có vấn đề.” Thiệu Hoa nói.
“Lão ba thực hiểu con.” Thiệu Đường nhìn lão ba trìu mến.
=== ===
“Con gái cưng, chuẩn bị tốt chưa?” Mẹ Vương nhìn con gái của mình.
“Ân, tất cả đều tốt.” Vương Tuyết Nhu đứng dậy đỡ mẹ Vương.
“Chúng ta đây đi ra ngoài đi! Thiến Nhi.”
“Ân, Tuyết Nhu hôm nay thực xinh đẹp.” Mọi người khoa trương nói.
“Đúng vậy a, con gái đẹp nhất là lúc mặc áo cưới mà.” Ngô Thiến Nhi cũng phụ hoạ nói.
“Ai nha các cô hôm nay đã nói điều này nhiều lần rồi a.”
“Bất quá mọi người cũng là nói sự thật mà.” Ngôn Nặc cũng nói.
Thiệu Đường lẳng lặng nhìn Ngôn Nặc đứng cạnh Vương Tuyết Nhu, tưởng tượng lúc cô ấy mặc áo cưới, vì sao lại cảm thấy người đứng bên cạnh cô dâu lại đẹp hơn nhỉ?
“Đường sao cậu lại ngẩn người, nếu thích thì theo đuổi đi a.” Thiệu Hiền chú ý từ lúc Ngôn Nặc xuất hiện, Thiệu Đường nãy giờ vẫn nhìn theo cô ta.
“Theo đuổi? Theo đuổi cậu hả?” Thiệu Đường quay đầu nhìn Thiệu Hiền.
“Tôi? Theo đuổi tôi? Đừng giỡn.” Thiệu Hiền buông chén.
“Cậu có cho tôi cũng không thèm.” Thiệu Đường nhìn Thiệu Hiền một cách ghét bỏ.
Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường ngồi ở đối diện! Nhìn kĩ thì cô ấy thật giống con trai chỉ là không có hầu kết, nhưng xét ra cô ấy cũng thật thanh tú, bất quá thì vừa thanh tú vừa tuấn tú. (Hehe
)
Thiệu Đường không hề nhìn Thiệu Hiền mà lại đi nhìn Ngôn Nặc. Nhìn qua phát hiện Ngôn Nặc cũng đang nhìn phía chỗ mình hai người cùng hướng mắt về nhau nhưng lúc đấy Ngôn Nặc liền vội vàng quay chỗ khác.
“Sao vậy?” Thiệu Hiền thấy Thiệu Đường không thèm nhận đũa.
“Không không, không có gì.” Thiệu Đường khẩn trương nhận chiếc đũa Thiệu Phong đưa qua.
“Bọn họ thật xứng đôi.” Thiệu Phong nhìn hai người đang làm lễ.
“Đúng vậy! Thật xứng.” Thiệu Hiền nhìn giây phút này nhịn không được lấy điện thoại ra chụp lại.
Trương Ba đi tới ôm lấy Ngôn Nặc nhỏ giọng nói “Nặc hôm nay em thật xinh đẹp.” rồi hôn nhẹ lên trán cô.
Thiệu Đường thấy bọn họ thân thiết như vậy thật khó chịu, tay dùng sức ôm tim mình lại. Hôm nay là hôn lễ của Thiệu Văn tôi nên vui, tôi nên thực vui vẻ. Nhưng vì sao hôm nay lại như vậy, tại sao lại đau như vậy? Vì sao? Vì sao tim tôi như có kim đâm nhỉ, tim tôi đang rỉ máu a.