Chương 17

Thiệu Văn gãi gãi lỗ tai, che miệng lại cố gắng không phun rượu ra ngoài.

“Đường, cậu nói thật? Đừng đùa tôi, cái này đùa không vui.” Thiệu Văn nhớ tới cô gái khủng bố kia, liền run.

“Tôi cũng hi vọng là đùa đây.” Thiệu Đường thở dài tiếp tục uống rượu.

“Chúc mừng Thiệu Đường, cậu đã biết yêu.” Nói xong Thiệu Văn đứng dậy tiếp hôn thê cùng với em vợ tương lai.

“Cám ơn.” Thiệu Đường nhỏ giọng.

“Chị Tuyết Nhu, đến đây nè!” Thiệu Đường nói xong hướng Ngôn Nặc gật đầu chào.

“Đã đến lâu chưa?” Vương Tuyết Nhu nhìn Thiệu Đường cùng Thiệu Văn trước mặt một đống vỏ chai bia.

“Ân, cậu ta đêm nay muốn mượn rượu giải sầu.” Thiệu Văn nói xong còn ái muội nhìn Thiệu Đường cùng Ngôn Nặc liếc mắt một cái.

“Đừng nói lung tung a!” Thiệu Đường sợ hắn đem chuyện mình thầm mến Ngôn Nặc nói ra vội ngăn lại.

“Em với Nặc uống nước chanh nha?” Thiệu Văn hỏi.

“Ân”

“Lấy cho tôi rượu.” Ngôn Nặc mở miệng kêu.

“Lần trước cám ơn cô!” Ngôn Nặc nhỏ giọng.

“Cô nói gì?” Thiệu Đường cau mày nghe không rõ.

“Không…..Không có gì!” Ngôn Nặc lắp bắp.

“Ân” Thiệu Đường cũng đáp.

“Em ấy nói lần trước cám ơn cô!” Vương Tuyết Nhu buồn cười lặp lại lời Ngôn Nặc.

“Nha, không cần!” Thiệu Đường cúi đầu không biết vì sao chính mình không dám ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Cô không sao chứ?” Vương Tuyết Nhu nhìn Thiệu Đường có vẻ không thích hợp lo lắng hỏi.

“Ân. Không có việc gì?” Thiệu Đường ngày càng khẩn trương.

Không lâu sau Thiệu Văn mang nước tới hướng Tuyết Nhu lắc đầu.

“Tuyết Nhu chúng ta đi khiêu vũ đi.” Nhìn hai người kia xấu hổ Thiệu Văn mời Tuyết Nhu cùng ra khiêu vũ.

“Ân” Tuy không biết vì sao lại đột nhiên kêu mình ra khiêu vũ nhưng vẫn là đi theo.

Nhìn bọn họ đi khỏi, Thiệu Đường cũng suy nghĩ đề tài để nói “Bọn họ rất xứng đôi nha.”

“Đúng vậy. Mà cô có khoẻ lại chưa?” Ngôn Nặc cũng không biết vì sao hôm nay Thiệu Đường lại nói chuyện hoà khí như vậy.

“Ân, chuyện lần trước sao rồi?” Thiệu Đường nhớ sự việc tiền lương lần trước.

“Vị quản lí ôm tiền bỏ trốn kia tôi đã báo cảnh sát, rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Ừh vậy là tốt rồi.”

“Nhưng vẫn là cám ơn cô.” Những chữ này Ngôn Nặc nói rất nhỏ nhưng đủ để Thiệu Đường nghe.

“Không cần, cô đã nói rồi mà! Chỉ là tiện đường mà thôi.” Thiệu Đường ngẩn đầu mỉm cười.

“Đúng rồi nghe bọn hắn nói cô có học võ hơn nữa rất lợi hại vì sao ngày đó không đánh trả mà chỉ một mực muốn lấy lại điện thoại.” Ngôn Nặc cũng từ từ nhỏ giọng.

“Ha ha, tôi kể cho cô một câu chuyện.” Thiệu Đường đem di động ra rồi bắt đầu kể.

“Lúc trước có một đứa bé không cha không mẹ ở cô nhi viện, mọi người ở đây rất yêu thương nhau. Trong đó có năm đứa nhỏ đặc biệt chơi với nhau rất vui, trong đó có hai cô gái, một là tôi, người còn lại là chị. Chị ấy đối với bốn người còn lại rất tốt, mà có một người được chị ấy quan tâm rất nhiều, tốt đến nổi người thân khó có thể so sánh được.” Thiệu Đường tạm dừng chốc lát rồi uống một ngụm bia.

“Thời gian trôi qua rất nhanh, mười lăm năm! Năm người cũng đã trưởng thành, trong lúc bên nhau, quan hệ giữa đứa bé và chị gái ấy có sự biến hoá. Một ngày nọ có một đứa con trai đến cô nhi viện lại còn thân thiết với chị ấy. Vừa lúc đó đứa bé thấy một cảnh như vậy, không biết vì sao lại tức giận. Liền hỏi chị ấy “Hắn là ai vậy?”. Chị ấy trả lời hắn chỉ là bạn bình thường. Nhưng đứa bé kia lại không tin sau đó liền thực không vui rồi nghĩ cách cùng chị gần nhau hơn.Nửa năm sau, chị ấy cũng chú ý đến đứa bé đó.

Chị ấy tìm đến đứa bé tâm sự “Em có tâm sự sao?”. “Có chuyện gì nói cho chị nghe đi.”

Đứa bé nói ra suy nghĩ “Nói như thế nào, em thích chị, chị Duyệt.” nói xong liền rời đi.

Ngày hôm sau thấy chị kia “Chị nói: chị ấy cũng thích đứa bé”, đứa bé rất kinh ngạc và vui vẻ từ đó bắt đầu kết giao. Sau những ngày vui vẻ thì rất nhanh xảy ra hiểu lầm lớn làm không có cách nào hoá giải, sau đó chị ấy cũng liền rời cô nhi viện, đã lâu hai người vẫn không có liên lạc.” Thiệu Đường vẫn nắm trong tay di động.

“Đứa bé kia hẳn là cô?” Ngôn Nặc không nghĩ tới tên lưu manh như cô ta lại từng trải qua chuyện như vậy.

“Đúng vậy là tôi.”

“Di động này là chị ấy tặng cho cô?” Ngôn Nặc hỏi cẩn thận.

“Đúng vậy đây là vật duy nhất chị ấy tặng cho tôi.” Thiệu Đường tinh tế vuốt ve di động.

“Thực không nghĩ đến chuyện tình cảm của cô lại như vậy?” Ngôn Nặc cười nói.

“ha ha! Tôi vốn là người chung thuỷ.” Thiệu Đường giỡn.

“Cô không cần lên mặt vậy đâu.” Ngôn Nặc vỗ vỗ vai Thiệu Đường.

“Tôi nói sự thật mà.” Thiệu Đường thả lỏng rất nhiều.

“Thôi uống rượu đi.” Ngôn Nặc cầm ly rượu nhấp một ngụm.