Chương 47: Dật Tinh Vọng lo sợ một chút

Anh dắt cậu đến dãy cầu thang thứ 2 rồi thì cậu mới tỉnh hẳn, tay hai người nắm chặt nhau, bước đi chậm rãi từng chút một. Dật Tinh Vọng muốn thưởng thức khoảng thời gian được yêu như thế, ít nhất thì cậu cũng muốn vui vẻ cho đến khi căn bệnh này phát tác khiến cậu qua đời...Hy vọng lúc đó anh sẽ không còn yêu cậu...như cách mà cậu yêu anh. Không thể thừa nhận Diệp Vong Lệnh rất đẹp, đã thế còn biết cách nghe lời, cậu biết rõ...anh không phải loại người mà Dật Tinh Vọng mình có thể đối phó...Song anh lại nguyện ý để cậu tùy thời sai bảo, thực như vừa chinh phục được một đỉnh núi tuyết cao vời vợi, cảm giác thõa mãn không gì sánh được quả không nói thành lời.

Cậu vừa đi vừa nghe anh luyên thuyên kể lại chuyện hoa trong vườn thế nào, ngày hôm qua thức ăn ra sao, cũng nghe anh dặn dò cậu rất nhiều thứ. Đau hết cả tai, cậu không ngờ Diệp Vong Lệnh lại nói nhiều thế. Không chịu được bèn đưa tay lên miệng anh bảo

"Anh ngưng một chút, anh nói nữa đầu em sẽ nổ mất"

"Không nổ được đâu mà" Vừa nói, hai tay anh liền chụp lấy đầu cậu, nhẹ nhàng xoay để đối mắt với mình, còn cười cười, xong liếʍ lòng bàn tay cậu một cái

Anh liền hướng Dật Bất Ôn lấy cái áo len, cũng như khiến Dật Bất Ôn dời tầm mắt khỏi Diệp Vong Lệnh, anh khoác áo lên người cậu rồi bảo

"Lên xe"

Cả ba người họ Dật lần lượt lên xe, tài xế hiểu ý liền kéo tấm che lên cho họ thoải mái, Dật Tinh Vọng ngồi cạnh Dật Bất Ôn, đối diện cậu là Dật Kim Uẩn, hai tay đan lại để lên đùi, chân bắt chéo qua một cách tự nhiên. Anh chầm chậm lên tiếng

"Tại sao lại bỏ chạy"

Mãi không nghĩ ra lý do gì hợp lý, cậu liền nói bừa

"Em...em định lên lớp lấy đồ"

"Đồ gì?, không để hôm sau rồi lấy được à"

"Quà cho anh...Đúng vậy nha..." Cậu cười nhẹ đến ngượng ngùng. Sao không phản ứng??

Mãi một lúc sau, thanh âm trầm ổn mới vang lên lần nữa "Ừ"

Dật Tinh Vọng gào thét, chỉ Ừ thôi à...Cảm xúc gì đó đâuu. Tuy là cậu bịa đại nhưng sao lạ thế...