Chương 6: Đại hoàng tử thiện lương

Dung mạo của hắn cực kỳ giống vị Bạch Nguyệt Quang hoàng hậu đã mất sớm đó, mắt phượng mũi cao tinh xảo, tư thế thần tiên, ẩn chứa sự u buồn nhàn nhạt, giống như tiên hạc trong rừng, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liền cảm thấy nhìn thấy thần minh giáng chức xuống phàm trần.

Tính tình hắn cũng vô cùng tốt, khoan dung vị tha, đối xử với người khác thân thiết, giống như mẫu thân của hắn, là một người tốt ở trong thâm cung nhưng không nhiễm bùn.

Sở Thừa Hi nhìn nhị hoàng huynh mặt lạnh như băng, lại nhìn đại hoàng huynh ý cười trong trẻo, thật ra đùi của cả hai ca ca đều muốn ôm một, nhưng ngay thời điểm này phải lựa chọn.

Sở Thiên Lộc biết, quan hệ giữa Tiểu Lục và Sở Thừa Doanh tốt hơn bọn họ một chút, hừ, nói nhảm, nhìn dáng vẻ dối trá của Sở Thừa Doanh, nhìn vào liền khiến người ta ghê tởm. Trà này, hắn thấy hiếm đến bao nhiêu chứ? Không hiếm cũng không cần, Lư Sơn Vân Vũ, Vân Nam Phổ Nhị, An Khê Thiết Quan Âm, Hoàng Sơn Mao Phong... Mấy thứ này, cung Diên Hi bọn họ rất nhiều, nhiều đến mức không bày ra nổi.

Ánh mắt Sở Thiên Lộc nặng nề nhìn chằm chằm vào Sở Thừa Hi.

"Xin lỗi, đại hoàng huynh, trà này ta đồng ý cho nhị hoàng huynh trước rồi, cho nên..." Sở Thừa Hi dứt khoát thẳng thắn, vẻ mặt cũng thản nhiên, dường như thật sự chỉ đến nói trà, không có ẩn ý khác.

"Đệ ấy đưa cho ta trước."

Sở Thiên Lộc ừ một tiếng, trên mặt không biểu hiện gì, bưng chén trà từ trên bàn lên, giống như uống rất thoải mái, như đã sớm biết lựa chọn của tiểu hoàng tử, trong lòng có dự tính.

Ây, nóng quá.

Sở Thiên Lộc nhíu chặt mày, ngại mặt mũi, uống vào một ngụm.

"Không có gì." Đại hoàng tử cười cười.

Sắc mặt Sở Thiên Lộc càng ngày càng khó coi, quả nhiên trà này vẫn quá nóng.

"Ta đi thăm mẫu phi, trà này đưa cho Thúy Lâm."

Nhị hoàng tử lạnh mặt rời đi.

Sở Thừa Hi nhìn bóng lưng hắn, sờ cằm tuyết trắng, suy nghĩ Sở Thiên Lộc tuổi còn nhỏ đã vui buồn bất thường, sau này có thể làm gì được.

"Vừa rồi có phải đệ ấy mới bắt nạt đệ không? Có ủy khuất gì nói với huynh trưởng, huynh trưởng giúp đệ.”

Lời này nghe có chút giả nhân giả nghĩa, nhưng Sở Thừa Hi biết đại hoàng huynh thật sự là người tốt, là một trong số ít người tốt ở thâm cung, có lẽ chính là bởi vì tính tình hắn thiện lương, giữa bầy lang sói rình rập xung quanh dễ dàng bị người khác hãm hại, hoàng đế mới chậm chạp không lập hắn làm thái tử, thậm chí để cho y làm con tốt đáng thương đỡ đạn cho hắn.

Đúng vậy, Sở Thừa Hi là một tấm bia sống, chính là vì ngăn đạn cho Sở Thừa Thắng.

Thân phận trưởng tử quá bắt mắt, hoàng đế càng yêu thương đứa con đáng yêu xinh đẹp, lộ ra ý tứ sủng ái vô biên, Sở Thừa Doanh lại càng an toàn, đương nhiên, những thứ như đầu độc, ám sát, vu hãm đều đến trên người Sở Thừa Hi.

Nhưng mà tâm tư của hoàng đế cũng thất bại, sau khi Sở Thừa Hi bị người đầu ta độc chết, Sở Thừa Doanh leo lên vị trí Đông cung cũng bị người ta ám toán trong một lần đi săn mùa thu, thái tử trẻ tuổi cứ như vậy mất đi tính mạng.

Con đường tranh đoạt, vô cùng hung hiểm, bọn họ đều là vật hi sinh dưới hoàng quyền. Hung thủ phía sau tấm màn rốt cuộc là ai, ngay cả Sở Thừa Hi cũng không biết.

Dù sao bởi vì không có bình luận, không có số liệu không có nhân khí, quyển sách này bị đàn chị của y viết dở, không đúng, là bị phá hủy, y nên cảm thấy may mắn vì đàn chị của y không nổi điên, viết hết tất cả những nhân vật này đều chết hết... QUQ