Sở Thừa Hi vùng lên, mạnh mẽ đè Sở Vĩnh Diễm ở dưới thân, nắm lấy tuyết trên mặt đất liền nhét vào mắt, mũi, miệng của đối phương.
"Lục Hoàng tử điện hạ à? A, Ngũ Hoàng tử điện hạ!? Đừng đánh nhau!”
Toàn bộ thái giám bên cạnh đều choáng váng.
Đều cho rằng thân thể nhỏ bé của Sở Thừa Hi không chịu nổi, không ngờ y còn rất lợi hại, lại có thể lập tức đè ép đánh Hỗn Thế Ma Vương!
Ánh mắt Sở Minh Tuệ sáng ngời, nhìn Sở Thừa Hi vẻ mặt sùng bái.
"Làm càn! Đánh nhau ầm ĩ như thế này còn thành thể thống gì? Nhanh chóng tách bọn họ ra!”
Thục phi mang theo một đám cung nữ thái giám xuất hiện.
Bọn họ vội vàng tách hai người ra.
Cho tới bây giờ đều là Sở Vĩnh Diễm bắt nạt người khác, rất khó nhìn thấy thời điểm hắn chật vật như vậy, thái giám muốn đến đỡ hắn, lập tức bị hắn gạt ra, hắn tự đứng lên, vóc người khá cao, trên tóc trên quần áo, thậm chí trong cổ áo đều là tuyết, ánh mắt cũng không thoải mái, Sở Thừa Hi xuống tay thật sự rất tàn ác, dù thân hình có tốt đến đâu thì đôi mắt cũng không thể làm bằng kim cương, hiện tại trong mắt Sở Vĩnh Diễm đều là tơ máu đỏ, chớp tới chớp lui, tầm mắt vẫn có chút mơ hồ, thoạt nhìn càng đáng sợ hơn.
Ngược lại, Sở Thừa Hi thoạt nhìn còn xinh đẹp sáng sủa, sạch sẽ, từ kết quả mà xem, cũng không biết nên nói ai bắt nạt ai.
Sở Minh Tuệ nhìn trong tay y còn nắm lấy thứ gì, hỏi: "Trong tay huynh là cái gì vậy?”
"A..." Sở Thừa Hi mở lòng bàn tay ra, đúng là hai hàng mi dài.
Y một lời khó nói hết nhìn Sở Vĩnh Diễm, đối phương còn đang dụi mắt.
Sở Thừa Hi nhẹ nhàng ném lên, để lông mi Ngũ Hoàng tử phiêu tán trong gió.
Y huýt sáo một tiếng, lắc lư cơ thể: "Không có gì, là không khí thôi."
Thục phi vẫn thấy được.
Nói gì đi nữa... Vĩnh Diễm cũng là con ruột của nàng ta, sao có thể chà đạp như thế?
Nàng ta lạnh lùng nói: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thừa Hi, vì sao con lại làm khó ca ca con? Chẳng lẽ muốn làm nó mù sao? Giữa huynh đệ, cho dù có như thế nào, cũng không nên hạ độc thủ như thế này.”
Ở đây phần lớn là người trong cung nàng ta, Thất Hoàng tử lại là người vô dụng, nàng ta sớm đã thấy mẫu tử nhà Mân phi không vừa mắt, lần này vừa vặn có cơ hội.
Lúc này, Sở Vĩnh Diễm vẫn không nói gì bỗng nhiên hậu tri hậu giác nói một câu:
"Hôm nay chơi thật vui vẻ."
Thục phi: "..."
Thục phi:?
Không phải, đây mà là chơi sao? Con chắc chắn?
"Lần sau lại chơi."
Sở Vĩnh Diễm vỗ vỗ vai Sở Thừa Hi, nói thật lòng.
Sở Thừa Hi: "... Kiếp sau đi, gia chơi không nổi.”
Mí mắt Sở Vĩnh Diễm rũ xuống, từ trạng thái nóng nảy điên dại trở nên có chút mơ hồ, gương mặt tuấn mỹ có vẻ hơi ngốc.
Hắn muốn đi ngủ.
Bởi vì hôm nay hắn đã trải qua lần thất bại đầu tiên trong đời, lần đầu tiên thương tiếc, lần đầu tiên đối với người nào đó... Có cảm giác rung động.
Bộ não mong manh không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều.
Sở Vĩnh Diễm ngáp một cái.
"Ta trở về ngủ, mẫu phi." Giọng điệu của hắn càng ngày càng nhẹ, làm cho người ta hoài nghi hắn sẽ lập tức ngủ tại chỗ.
Nói xong, hắn liền để lại một đám người bao gồm cả mẫu thân hắn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó mọi người lặng im như tờ chỉ nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của một mình hắn.
Thục phi là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, nàng ta rất hiểu nhi tử của mình.
Mỗi lần tâm tình của hắn có dao động kịch liệt, bản năng thân thể vì bảo vệ hắn, sẽ làm cho hắn tiến vào trạng thái buồn ngủ.
Trái ngược với một đứa con trai khác của bà.
Tất cả đều là... tội nghiệt.
Cũng không biết ai sẽ trả nợ.
Thục phi nhếch khóe môi, miệng cười nhưng mắt không cười: "A, Thừa Hi, xem ra con và nó chơi cùng nhau, về sau con phải đến cung chúng ta làm khách, chúng ta rất hoan nghênh con.”
Sở Thừa Hi: "Ách, phải không?”
Hình như y gặp phải rắc rối rồi.