Chương 41

Thái giám xung quanh nhìn gần như muốn ngất đi, cái này không thể đập chết Lục Hoàng tử đấy chứ?!

Nhà khác chơi một quả cầu tuyết và Sở Vĩnh Diễm chơi một quả cầu tuyết sao lại khác nhau như vậy!?

Có thể thấy được Sở Vĩnh Diễm chơi rất vui, hoàn toàn không có chừng mực, chỉ quan tâm đến sự vui vẻ của chính mình, người như vậy cho dù là ở trên giường hay là trên chiến trường, đều tương đối nguy hiểm, bởi vì hắn vừa hưng phấn hẳn lên, thật sự có lực phá hoại đáng sợ.

Tiếng gió gào thét truyền đến, Sở Thừa Hi trong nháy mắt cho rằng mình phải mặc kệ tiểu thuyết huyền huyễn gì đó, nhưng mà y cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, trước khi quả cầu tuyết rơi xuống trên người y, y liền ngã xuống đất như sứ, giả bộ hôn mê bất tỉnh rất thuần thục.

Nhưng mà quả cầu tuyết gϊếŧ người vẫn đập vào thân cây phía sau y, bạo phát thành một trận tuyết lớn, tung bay lả ta, bao trùm lấy người y.

Cực kỳ lâu sau y cũng không nhúc nhích.

Những giọt nước mắt tuyệt vọng của các thái giám đã khô cạn ở khóe mắt: "Xong rồi, đập chết, thật sự đập chết rồi!!”

Sở Vĩnh Diễm ầy một tiếng.

Thật ra...

Vừa rồi hắn cũng chưa hoàn toàn dùng sức.

Hắn muốn ngửi thấy mùi hương của y, con người phải nóng mới tốt (Sở Thừa Hi: Ngươi biết phép lịch sự tối thiểu không vậy?)

Nhưng mà đầu óc Sở Vĩnh Diễm quả thật thông minh cho lắm, không suy nghĩ quanh co lòng vòng như vậy nữa, nếu tùy tiện đổi Hoàng tử khác, cho dù là Tam hoàng tử Sở Cảnh Diệu, cũng có thể nhìn ra Sở Thừa Hi đang giả vờ ngất xỉu, bất quá nói đi cũng phải nói lại, tùy tiện đổi Hoàng tử khác, cũng không thể làm ra chuyện thái quá như thế.

Dùng quả cầu tuyết gϊếŧ người, trong ác liệt lại lộ ra chút trẻ con...

Sở Vĩnh Diễm quả thật chậm rãi đến gần y.

Sở Thừa Hi vẫn không nhúc nhích.

Sở Thừa Hi cho rằng ít nhất đối phương sẽ đến kiểm tra thương thế của y trước.

Không nghĩ tới Sở Vĩnh Diễm chợt nhỏ giọng nói: "Ai, hiện tại có thể ngửi thấy mùi."

Sở Thừa Hi: "..."

Sở Thừa Hi: "????”

Cái này khác quái gì việc gϊếŧ người xong tiến lại gần và nói, "Ai, bây giờ có thể làʍ t̠ìиɦ rồi"?

Đầu óc hắn có vấn đề gì không?

Thật không may, Sở Thừa Hi thật sự đoán đúng...

Vị Ngũ Hoàng tử điện hạ giàu sức như quỷ thần này, đầu óc thật sự có vấn đề, loại vật lý này, mạch não không phải cùng một kênh với người bình thường.

Sở Thừa Hi nhắm chặt hai mắt, trong tay nắm lấy một nắm tuyết lớn.

Được rồi, ngửi đi, nếu ngươi cảm thấy thích thì cứ đến.

Ông trời có thể chứng minh, Sở Vĩnh Diễm vốn định hít một hơi vào cổ y trước, nhưng ánh mắt rơi vào Tiểu Hoàng tử nằm trong tuyết, lại cảm giác được một loại cảm xúc cổ quái. Thiếu niên tóc đen môi đỏ lẳng lặng ngủ trong tuyết, thiếu đi sức sống bừng bừng bình thường, lại có vẻ hết sức nhu thuận nghe lời, lông mi thật dài giống như bàn chải nhỏ, làm cho hắn muốn nhổ xuống mấy sợi (Sở Thừa Hi:?), không hề phòng bị lại không hề ngăn cản, dường như hắn muốn làm gì y cũng được, y đều cho phép.

Trong lúc nhất thời trong đầu Sở Vĩnh Diễm xuất hiện rất nhiều hình ảnh, mỹ ngọc bị bỏ lại trong tuyết? Trân châu rơi xuống vũng bùn lầy lội? Còn giống như gì đây... Giống như một con mèo trắng mà hắn từng nuôi dưỡng, sức lực của hắn từ nhỏ đã lớn, không biết phải khống chế như thế nào, sau khi khiến tiểu gia hỏa đó bị thương, nó tự mình rời đi, hắn cũng chưa bao giờ đi tìm, nhưng cũng chưa bao giờ quên.

Thế nhưng, vì sao hắn lại cảm thấy Sở Thừa Hi giống như đoàn tuyết trắng hắn từng nuôi thế này, rõ ràng y không phải mèo…

Trước thời khắc này, từ trước đến nay Sở Vĩnh Diễm đều không có khái niệm về sắc đẹp, mặc dù đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp nhưng hắn lại chưa từng cảm nhận được cái gọi là “mỹ nhân”, đơn giải vì đầu óc hắn kém cỏi, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại có cảm giác khác thường, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh, cũng có một nhắc nhỏ rõ ràng trong đại não: Hắn cảm thấy Sở Thừa Hi rất đẹp mắt, rất đẹp,... Rất có thể khiến hắn thương tiếc.

Quên đi, không nghĩ, vẫn nên ngửi trước đi.

Sở Vĩnh Diễm đưa tay kéo người lên.

Chính là thời điểm này!

Sở Thừa Hi mở mắt ra như xác chết vùng dậy.

“Ba!"

Một tay tuyết toàn bộ đập vào trong mắt đối phương.

"Đánh chết huynh con rùa này! Huynh bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!”