Chương 37: Lần này đệ chạy không thoát

Một ngày nghỉ học, các thư đồng tốp năm tốp ba rời đi, Sở Minh Tuệ không nhúc nhích, chỉ trông mong nhìn Sở Thừa Hi, giống như chó con, hắn biết mỗi lần hắn làm ra dáng vẻ đáng thương này, ca ca sẽ tới an ủi hắn, quan tâm hắn, muốn nói đến nguồn gốc hắn thích giả vờ đáng thương ở trước mặt Sở Thừa Hi cũng là Sở Thừa Hi tự mình chiều quen mà ra. Sở Thừa Hi vội vàng nói chuyện với Sở Thiên Lộc, nội dung đơn giản là khen ngợi mấy câu vô nghĩa, dĩ nhiên y coi đây là nhiệm vụ hàng ngày, Sở Thiên Lộc chưa bao giờ hồi cung cùng với y, có lẽ độ hảo cảm của hắn còn chưa đủ, đối phương mang theo một đám thủ hạ rời đi.

Nhưng mà Sở Thừa Hi cũng không muốn ở lại với hắn nữa, bốn chữ khiến người ta hít thở không thông.

Với tính nết này của Sở Thiên Lộc, ngạo mạn, độc miệng, lạnh lùng, một lời không hợp liền dựng lông, sau này cô nương nào chịu được tên này chứ?

Sở Thừa Hi quay đầu đυ.ng phải ánh mắt chờ mong đã lâu của Sở Minh Tuệ, cười một tiếng, hoàng hôn phía tây, ánh nắng vàng ấm áp chiếu rọi trên tuyết trắng, cũng cho y đường nét lưu loát, khuôn mặt mập mạp ánh lên viền vàng mông lung.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về."

“Ừm!”

Con ngươi Sở Minh Tuệ sáng ngời, giống như một con chó nhỏ đang chờ chủ nhân ra ngoài chơi đùa, vội vàng đuổi theo ca ca của mình, nếu phía sau có cái đuôi tất nhiên là đang kịch liệt, hưng phấn vẫy vẫy.

Huấn luyện chó cũng không dạy dỗ nghe lời như vậy.

Tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ y nhìn thấy một màn "huynh hữu đệ cung" này, mặt đều sắp khóc lóc đến suy sụp.

Hắn nghĩ thầm, người nào cũng tránh né Thất Hoàng tử như rắn rết, sao Hoàng tử nhà mình không có nhãn lực muốn đến gần Thất Hoàng tử như thế chứ? Hôm nay chỉ là một trận náo loạn nhỏ, giữa Đại Hoàng tử và Thất Hoàng tử có thù gϊếŧ mẹ, há có thể vừa mắt nhau? May mà Đại điện hạ mấy ngày nay tập sự tại nội các, đợi đến khi hai người bọn họ thật sự gặp nhau trong Thái Học Viện, đó mới là một trận "náo nhiệt" lớn a——

Cũng không biết lúc đó tiểu điện hạ sẽ thiên vị ai đây?

Thất Hoàng tử ngoại trừ tiểu điện hạ thì không có chỗ dựa nào khác, ngày thường nhìn thấy Tiểu điện hạ liền nước mắt lưng tròng, thật đáng thương, nhưng Đại điện hạ không đáng thương sao? Chỉ là Đại điện hạ tâm tính lương thiện, chịu ủy khuất cũng chưa bao giờ nói ra, nếu có sai, cũng nguyện lòng bao dung.

Nhưng những quanh quẩn trong lòng hắn bây giờ Sở Thừa Hi cũng không biết, mà biết thì thế nào chứ? Hiện tai y một lòng muốn chiếu cố nam chính của bộ truyện này thật tốt, để sau này Sở Minh Tuệ nhớ rõ ân tình của mình, che chở y và Mân phi cả đời bình an.

Hai người sóng vai đi trong tuyết, Sở Minh Tuệ lén lút chạm vào tay y, muốn dắt nhưng lại không dám, dường như là bởi vì chuyện lúc trước ở Thái Học Viện, có chút khϊếp đảm.

"Dắt thì dắt đi, làm gì đấy?" Sở Thừa Hi giữ chặt tay hắn, lạnh lẽo, đại khái là do mặc quần áo mỏng.

Cũng may tay y đủ ấm áp, đủ để sưởi ấm trái tim Sở Minh Tuệ.

Sở Minh Tuệ biết mình lần nữa sử dụng tiểu xảo thành công, mỗi lần làm ra dáng vẻ người thấy người thương xót này, Thừa Hi sẽ thiên vị mình, hắn thử nhiều lần, lần nào cũng thành công.

"Hôm nay ở Thái Học Viện. Ta không nên muốn vị trí bên cạnh huynh, đó là của Nhị Hoàng huynh, có phải ta gây thêm phiền toái cho huynh rồi không?”

Trong lòng hắn càng mừng thầm, khuôn mặt xinh đẹp càng ai oán, mi tâm nhíu lại, trong mắt tựa như có ánh nước, giống như là chịu ủy khuất rất lớn.

Trong cung này có thể khiến cho hắn kêu một câu "ca ca" giòn giã chỉ có thể là Sở Thừa Hi, còn lại toàn bộ đều là hoàng huynh, về sau đủ lông đủ cánh rồi liền gọi thẳng tên.

Sở Thừa Hi dừng bước.

Cũng không thể bởi vì chuyện cướp chỗ ngồi như mấy đứa trẻ ranh mà rớt độ hảo cảm được.

"Không có... Làm sao có thể phiền toái được..."