Kỳ thật trong nguyên văn cũng từng nói Sở Thiên Lộc có thể là thống soái nhất quân, hắn lại chỉ là mãnh tướng dũng mãnh thiện chiến, đại khái chính là đạo lý này.
Kết hợp với biểu hiện bình thường của Sở Vĩnh Diễm, Sở Thừa Hi có lý do hoài nghi lần trước người thi đứng cuối thật ra không phải Tam Hoàng tử, mà là Ngũ Hoàng tử Sở Vĩnh Diễm. Về phần vì sao cuối cùng hắn đạt được thành tích tốt ở vị trí áp chót, có thể... Bởi vì sau lưng có người giúp đỡ hắn?
Đệt, Sở Thừa Hi thế mà lại phát hiện, y muốn làm phế vật thật đúng là không dễ dàng, hiện tại trong Thái Học Viện lại có hai vị ngọa hổ tàng long tranh giành ngai vàng với y.
Sờ cá lão Tam, buồn ngủ lão Ngũ, bày nát lão Lục, rốt cuộc ai có thể đạt được vinh dự đứng đầu đếm từ dưới lên đây?
Sở Thừa Hi: "..."
Không muốn suy nghĩ nữa.
"Thất Hoàng tử điện hạ, đó là vị trí của ngài."
Học sĩ chỉ dẫn lạnh nhạt nói, ngón tay chỉ vào một chỗ ngồi gần cửa sổ, cửa sổ mở gió tuyết thổi vào, có hơi lạnh lẽo.
Sở Thừa Hi nhìn lại theo hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy Sở Minh Tuệ mặt không chút thay đổi đi vào.
Hắn chậm rãi cởϊ áσ choàng mỏng, lộ ra một chiếc áo khoác màu trắng, rất là tuấn tú, mang theo sinh khí thư sinh nhàn nhạt, hắn sinh ra rất đẹp, trong mắt không có ý cười thường ngày khi đối mặt với Sở Thừa Hi, lại có loại cảm giác vô cùng cô độc, giống như băng tuyết lạnh thấu xương, thanh tuyệt xinh đẹp, không dễ tiếp cận, khiến cho Sở Thừa Hi cảm thấy có chút xa lạ, dù sao Sở Minh Tuệ ở chung với y ngoan ngoãn khéo léo, dính người muốn chết, chưa bao giờ có cảm giác từ chối người ngoài đến ngàn dặm như vậy.
Sở Minh Tuệ mặc bộ học phục Thái Học Viện phát cho, chỉ là các hoàng tử quý phái chú ý không muốn ăn mặc giống như thư đồng bình thường mà thôi, tựa như Sở Thiên Lộc, hắn xưa nay mặc gấm Vân Tô hàng tiến cống, tấc vàng khó mua, rất chú ý, lại ví dụ như người được sủng ái nhất trong cung Lục Hoàng tử Sở Thừa Hi, trên người mặc áo lông hồ ly màu trắng Xuyên Thục, đều là Mân phi tỉ mỉ lựa chọn, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ từ trước đến nay chưa bao giờ phải chịu ủy khuất trong thâm cung, ngay cả Đại Hoàng tử khiêm tốn nội liễm cũng chỉ mặc quần áo như tuyết, màu sắc thống nhất với đại bộ phận thư đồng của Thái Học Viện, nhưng chất liệu và kiểu dáng đều là hoa văn ám chỉ bạc, mơ hồ lộ ra sự tôn quý.
Sở Minh Tuệ không quản chỗ ngồi lạnh như băng, chỉ một mực dùng ánh mắt tìm người, rốt cục đối diện với ánh mắt Sở Thừa Hi, vừa nhìn thấy Thừa Hi ca ca của mình, khuôn mặt lạnh lùng của hắn giãn ra, cười đến lộ ra một đôi răng hổ đáng yêu, khuôn mặt mỹ mạo rực rỡ như lưu ly này rất có lực trùng kích, Sở Thừa Hi quen rồi còn dễ nói, ngược lại mấy thư đồng xem náo nhiệt bên cạnh hắn bị kinh diễm đến bất động tại chỗ.
"Ta muốn vị trí bên cạnh Thừa Hi ca ca." Sở Minh Tuệ nói.
Lời này của hắn vừa nói ra, người xung quanh đều không nói lời nào, hoàn toàn yên tĩnh.
Dường như hắn đã nói một yêu cầu không thể được.
Ở trong mắt học viên Thái Học Viện, đó đúng thật là yêu cầu không thể nói ra.
Bởi vì các tiết học học sớm đều là mọi người học cùng nhau, vị trí bên cạnh Sở Thừa Hi vẫn thuộc về Nhị Hoàng tử Sở Thiên Lộc.