Tháng mười hai vừa mới bắt đầu, Sở Minh Tuệ liền đến Thái Học Viện học tập, nghe nói gần tháng qua hậu cung tiền triều liên tục xảy ra chuyện kỳ lạ, Doãn giám của Khâm Thiên Giám đang quan sát thiên tượng về đêm, sự di chuyển của sao Bắc Đẩu trên bầu trời chính là dấu hiệu ác linh xâm lấn hoàng đế, trong hậu cung nhất định có huyết mạch hoàng thất đang gặp nguy cơ, cho nên ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Thịnh —— lần này Minh Đế liền nhớ tới đứa con trai bị mình lạnh nhạt từ lâu, vội vàng trách phạt nô tài Hãn Hải Hiên bắt nạt chủ tử.
Từ khi ban cái chết cho Điệp phi, Minh Đế chưa từng tới Hãn Hải Hiên một lần nào nữa, hiện tại đi một chuyến thiếu chút nữa bị cảm nặng, nhìn Sở Minh Tuệ gầy yếu mảnh khảnh, cũng là mệnh lớn mới không chết lạnh trong lãnh cung này, trong lòng hiếm khi sinh ra chút thương hại và áy náy, liền đưa Sở Minh Tuệ đến dưới danh nghĩa Ngọc phi, Ngọc phi đó cũng là đi theo lão nhân đến tiềm dinh, dưới gối không có con đúng lúc rất tịch mịch, tặng hài tử cho nàng ta, cũng coi như nhất cử lưỡng tiện.
"Nhìn xem, đệ ấy tới rồi, chậc chậc, lần này ta cũng không phải là đệ nhất đếm từ dưới lên của Thái Học Viện nữa đúng không?" Tam Hoàng tử Sở Cảnh Diệu dựa vào bên cửa sổ, đúng là người nhớ Thất Hoàng tử nhất, xuyên qua trận tuyết lớn mênh mông nhìn thấy Sở Minh Tuệ cầm ô đạp tuyết đi tới, hắn sinh ra tinh tế tú lệ, khuôn mặt thư hùng khó phân biệt, khoác một chiếc áo choàng màu lam đậm, mặt mày hàm chứa chờ mong.
Sở Cảnh Diệu ha một tiếng, cũng không biết hắn có cái gì để chờ mong?
Ngày đầu tiên đến Thái Học Viện, Ngọc phi cũng không đến đưa tiễn, xem ra là không để ý đến đứa con trai này, Thái Học Viện kéo bè kết phái từ lâu, hắn là một ngoại nhân nửa đường gia nhập, bài tập không theo kịp, nhân mạch cũng không có, không bắt nạt hắn chính là bọn họ đã nương tay.
"Đệ nói xem đúng không, Tiểu Hi?" Hắn tìm kiếm sự đồng tình của Sở Thừa Hi.
Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và hắn không phải là người cùng cảnh giới, Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử sinh đôi hắn không chen vào được, trong mấy huynh đệ, vẫn là Sở Thừa Hi hợp tính nết của hắn.
Nhưng lần này Sở Thừa Hi lại không để ý tới hắn, hắn ngồi tại chỗ nâng má vẻ mặt khó hiểu nhìn Ngũ Hoàng tử Sở Vĩnh Diễm, sau khi nghe Phương Cảnh v nói một phen, hiện tại y tràn đầy tò mò đối với cặp song sinh này, rốt cuộc là đặc thù gì?
Ách, cũng không thể bọn họ không phải con ruột của Hoàng đế chứ?
Y quan sát nửa ngày, thật đúng là quan sát ra một chút đặc điểm.
Y phát hiện thân thể Sở Vĩnh Diễm đúng là không chỉ thần lực trời sinh vượt xa người thường như trong sách viết, mà là tất cả tố chất thân thể đều tương đối ưu tú.
Nhưng mà cũng không phải tất cả đều là ưu điểm.
Sở Vĩnh Diễm rất thích ngủ.
Giống như vĩnh viễn đều không ngủ đủ, mí mắt luôn buông lỏng, dáng vẻ buồn ngủ, trừ phi có chuyện gì phát sinh hắn đặc biệt để ý, ví dụ như hoàng đế bỏ qua Thục phi, lạnh nhạt với ca ca của hắn, ví dụ như... Ngửi thấy mùi hương kỳ quái trên người Sở Thừa Hi, Sở Vĩnh Diễm lại trở nên đặc biệt nhạy cảm, dường như như bị kích hoạt, xúc động nóng nảy như một con chó dại.
Còn có...
Bài tập về nhà của Sở Vĩnh Diễm thật sự quá kém, chữ còn xấu hơn Sở Thừa Hi vừa mới xuyên đến, làm cho người ta có cảm giác đầu óc không tốt lắm, chắc là giỏi võ nhưng không giỏi văn.