Tiến vào đêm đông, thời tiết càng lúc càng lạnh, gió thổi tới trước mặt đều giống như dao xẹt qua, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thừa Hi đều giấu vào trong tấm lông bạch hồ bồng bềnh, mới đi vào cửa cung đã bị mẫu phi nhà mình bắt được, y đang lo phải nói dối như thế nào, không nghĩ tới đối phương không thèm để ý, mà vội vàng dẫn y vào trong điện, giống như có người quan trọng đang chờ y.
"Ngàn tìm vạn tìm mới có thể tìm được thần y Phương Cảnh, Phương thần y có y thuật rất tốt, còn không mau đi vào sao?"
Cuối cùng cũng tìm được giải pháp, Sở Thừa Hi trong lòng vui vẻ, có trời mới biết từ sau chuyện ở Thái Học Viện y thấp thỏm đến thế nào.
Mân phi đuổi nô tỳ trong cung đi, dắt Sở Thừa Hi đi vào thiên điện, chỉ thấy sau màn che, có một nữ tử y phục trắng mảnh khảnh đang đứng uyển chuyển bên đình ngọc, mặt mày đoan trang, tâm cơ thuần khiết, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định mà nữ nhi giang hồ mới có ——
Vị thần y trong lời đồn đại hóa ra là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được.
Phương Cảnh ngước mắt bất ngờ đúng lúc bắt gặp ánh mắt tò mò đánh giá của Sở Thừa Hi, thiếu niên dung mạo xinh đẹp trốn ở phía sau Quý phi mặc trang phục hoa lệ trong cung, con ngươi đen trong suốt, da trắng như tuyết, chóp mũi vểnh lên bị trời lạnh làm cho có chút đỏ lên, tựa hồ là chú ý tới ánh mắt đánh giá của nàng ta, Tiểu Hoàng tử cũng không sợ, mặt mày cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong thoáng chốc cả cung điện cũng sáng lên không ít, nhu thuận tốt đẹp đến kỳ cục.
Thu hồi ánh mắt, Phương Cảnh giật mình: "Thật là kỳ lạ.”
“Sao thần y lại nói ra lời này?” Mân phi hỏi.
Phương Cảnh thân mật kéo Tiểu Hoàng tử đến bên cạnh mình, cẩn thận đánh giá khuôn mặt y, cười nói: "Nương nương có điều không biết, ngoại trừ Kỳ Hoàng thuật, mấy năm gần đây ta cũng có nghiên cứu về huyền học, Tiểu Hoàng tử chính là tướng đại quý, mệnh mang tử vi, sau này tiền đồ không thể hạn lượng..."
Tướng đại quý? Mệnh có tử vi? Sao tử vi chính là tinh tượng đế vương, ý tứ này không phải sau này y có thể làm hoàng đế sao?
Mân phi vẻ mặt cố đè nén vui mừng, trong lòng Sở Thừa Hi ngược lại không cho là đúng, nghĩ thầm chẳng lẽ Phương Cảnh hành nghề y này còn làm xem bói bán thời gian? Chẳng lẽ nàng ta là thành viên của đội đa cấp thời xưa sao?
Ai làm hoàng đế, cũng không thể là y làm hoàng đế có được không...
"Tình trạng thân thể điện hạ ta rõ ràng, nơi này có hai lọ thuốc, trước tiên ngài dùng nó đã, mặc dù không thể giải quyết triệt để vấn đề hoa kỳ và hoa hương, nhưng vẫn có thể ức chế được."
Trong hai loại thuốc Phương thần y cho, trong bình sứ màu trắng chứa ngưng hoa lộ, bên trong là một loại cao thể màu trắng sữa, cách dùng có chút xấu hổ, chính là y phải bôi nó lên tiểu hoa và ngực để ức chế chúng nó phát triển, trong bình sứ màu xanh lá cây là bại hoa hoàn, đó là một loại thuốc nhỏ màu đen, một vị thuốc đông y cổ quái, có chút đắng chát, Sở Thừa Hi ăn một viên lông mày liền nhíu đến mức có thể kẹp chết muỗi, nhưng vừa nghe đến thứ này có thể khống chế kỳ phát tình của y, liền hận không thể xin thêm hai bình nữa.