Không thể không nói vị Nhị Hoàng huynh này của y thật sự là cao thủ tạo ra bóng ma tâm lý, thế cho nên khi Sở Thừa Hi đến chỗ Sở Minh Tuệ soát hảo cảm, trong đầu còn ong ong vang vọng "Suốt đêm chìm trong ao, không để lại thi thểm đồ chơi bẩn thỉu, đừng bẩn mắt ta" đố khắp bốn phía.
"Thừa Hi ca ca? Thừa Hi ca ca?”
Thấy Sở Thừa Hi rõ ràng ở bên cạnh mình, nhưng trong lòng lại không biết bay đến đâu, trong lòng Sở Minh Tuệ nhất thời sinh ra vài phần ủy khuất, hắn trời sinh có khuôn mặt nữ tính, phong tình, thiếu niên Điệp tộc từ nhỏ đã mỹ lệ ung hùng khó phân biệt, dù sao hùng điệp được sinh ra cũng phải rực rỡ hơn để tán tỉnh hồ điệp, khóe môi khẽ mím, mắt đào tức giận, dáng vẻ ủy khuất lại đáng yêu, làm suy yếu sức mạnh yếu ớt và hoang tưởng trong đó.
Bề ngoài quá mức xinh đẹp nhu mỹ, luôn khiến Sở Thừa Hi bỏ qua tính nguy hiểm của Sở Minh Tuệ, điều này khiến y sau này chịu không ít thiệt thòi đáng thương trên giường...
Sở Minh Tuệ kéo ống tay áo của hắn, giọng điệu có chút sa sút: "Thật vất vả mới tới một chuyến, lại không để ý tới ta, ngày nào cũng ở trong tiểu viện này ngóng sao ngóng trăng, huynh cũng không nhìn Minh Tuệ một cái sao? Ta có làm gì không tốt à?”
Sở Thừa Hi lập tức phục hồi tinh thần, tầm mắt dừng lại trên người nam chính của thế giới này, trong lòng đột nhiên cảm thấy chắc chắn.
Y lo lắng Sở Thiên Lộc sau này bởi vì song hoa chi thể, mặt mũi của hoàng thất mà gϊếŧ chết mình, nhưng không phải còn có nam chính Sở Minh Tuệ ở đây sao, chỉ cần ôm đùi của cả hai bên, khi Sở Minh Tuệ yếu thế thì có chân Sở Thiên Lộc, Sở Thiên Lộc ghét bỏ y thì lúc nào cũng có đùi của Sở Minh Tuệ để ôm, luôn có biện pháp sống đến cuối cùng...
Nghĩ như vậy, y liền thông suốt.
Tiểu Hoàng tử nở ra một nụ cười sáng lạn với Sở Minh Tuệ, thậm chí giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của đối phương.
"Nào có, Minh Tuệ đã làm đủ tốt rồi, những bài học này cho dù là thư đồng ngày ngày đọc sách ở Thái Học Viện cũng không làm tốt như đệ, hôm nay ta lại mang theo mấy cuốn sách, đệ phải tiếp tục cố gắng nha."
Lời Sở Thừa Hi nói cũng không phải nịnh hót, tất cả đều là sự thật, Sở Minh Tuệ này không hổ là nam chính tiểu thuyết, trung tâm thế giới, thiên phú này không thua kém Sở Thiên Lộc.
Y cách một đoạn thời gian ngắn sẽ lấy một số thứ ở Thái Học Viện đưa cho hắn, Sở Minh Tuệ càng mạnh, cuộc sống sau này của y không phải càng tốt sao.
Sở Minh Tuệ được y khen ngợi, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng có chút mất mát nhàn nhạt, hắn cố ý ẩn giấu không nói, chỉ cầm sách mới, ánh mắt buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng mi dài rậm, đuôi mắt rũ xuống, giống như một bức tranh mỹ nhân cổ điển.
"Sao lại không vui rồi?" Sở Thừa Hi hỏi.
Sở Minh Tuệ thở dài nói: "Ta... Nếu ta có thể cùng huynh đi Thái Học Viện là được rồi, cả ngày ở chỗ này, đều không nhìn thấy huynh, nếu như đi Thái Học Viện, có thể đi theo bên cạnh huynh mỗi ngày.”
Trong tiểu thuyết gốc, nam chính Sở Minh Tuệ cũng từng nói chuyện đi học với Hoàng đế, chẳng qua lý do khi đó lại là vì mưu cầu tự bảo vệ mình trong thâm cung, Tiểu Gạo Nếp nói ra những lời lão trầm như thế, hung hăng soát được một đợt hảo cảm của Hoàng đế, sao bây giờ ở chỗ y lại biến thành đơn giản "Ta muốn đi theo bên cạnh huynh mỗi ngày"?
Trong lòng Sở Thừa Hi từ coi thường đến cảm thấy quỷ dị, nhìn chằm chằm vào bắp đùi tương lai của mình, nụ cười sâu hơn: "Ta cũng không nỡ xa Minh Tuệ, ta sẽ đi khuyên phụ hoàng, nhất định có thể để cho đệ đến Thái Học Viện, những môn học đệ không theo kịp ta cũng có thể dạy đệ nha.”