"Đầu tiên tư thế cầm bút này của đệ, nhìn là biết không đúng, phải cầm như vậy." Sở Thiên Lộc cầm tay Tiểu Hoàng tử, hơi thở nóng rực phun ra theo từng câu nói đều rơi vào lỗ tai Sở Thừa Hi.
Khoảng cách như vậy khiến Sở Thừa Hi cảm thấy bất an, không ngờ hơi giãy dụa một chút theo bản năng, liền dẫn tới việc đối phương không kiên nhẫn quát lớn.
"Đừng nhúc nhích, không phải đệ cầu xin ta dạy đệ sao? Đừng để ta cảm thấy đệ phiền.”
Sở Thừa Hi rụt lại như con thỏ nhỏ: "Vâng, Nhị ca.”
Từng nét viết được hoàn thành trên mặt giấy trơn bóng, vẫn là chữ "Lộc" đó nhưng thoạt nhìn lại càng có ý vị, càng xinh đẹp, nếu bán nó ra cũng có thể kiếm được phí nhuận bút.
"Lúc trước đệ viết cái đó quá xấu, quả thực làm nhục danh húy của ta, hôm nay ta dạy đệ, nhớ kỹ phải viết như thế nào?" Sở Thiên Lộc rất hưởng thụ cảm giác nhắm mắt dạy dỗ đệ đệ của mình.
Sở Thừa Hi chậm rãi siết chặt nắm tay được ẩn dưới ống tay áo.
Y cúi đầu nói: "Đa tạ Nhị ca.”
——
Ngoài việc luyện chữ, cưỡi ngựa và bắn cung đều là những môn Hoàng tử Đại Thịnh phải học. Mùa đông quá lạnh, đường có tuyết đọng, cho nên lớp cưỡi ngựa không mở, nhưng lớp bắn tên lại không thể trốn thoát.
Mấy ngày nay Sở Thừa Hi đương nhiên cũng từng tham gia lớp bắn cung, mang tâm tư ôm đùi, đơn giản nhìn Sở Thiên Lộc bắn trúng tâm đỏ rồi khen mấy câu rắm cầu vồng, đối phương còn bày ra dáng vẻ "Mấy câu đệ khen không có gì mới mẻ", còn có kỹ thuật bắn cung của y quá nát, cũng sẽ bị đối phương trào phúng.
Một bên học những thứ mình hoàn toàn không quen thuộc, một bên còn phải thừa nhận sự đả kích của Sở Thiên Lộc, y thật sự sắp sức cùng lực kiệt.
Nhưng mà hôm nay trong lớp bắn cung có một người y muốn gặp tới.
Đại Hoàng tử Sở Thừa Doanh.
Mẹ nó, coi như cho y nghỉ đi, hôm nay không tìm Sở Thiên Lộc, dù sao dường như y cũng có dáng vẻ đá thối không che được nóng, muốn tìm đến thái tử ca ca dịu dàng để thả lỏng tâm tình một chút.
“Piu——"
Sở Thừa Hi mặc bộ đồ bắn cung màu bạc, cổ áo lông xù phiêu phiêu theo gió, cổ tay áo nhỏ hiên ngang gọn gàng, y kéo cung, nhắm mục tiêu, bắn tên, sức lực không nhiều, nhắm cũng không tốt, thiếu chút nữa bay ra ngoài bia, khó khăn lắm mới có thể trúng được hai vòng.
"Tiểu Hi, tư thế của đệ đúng, nhưng cố gắng khống chế cánh tay, không nên run rẩy quá mức."
Đại Hoàng tử Sở Thừa Doanh cũng mặc trang phục bắn cung bạc trắng, hắn mười bảy tuổi, thân hình cao gầy, vai rộng eo hẹp, đã nhìn ra được hình ảnh đại trượng phu tương lai và quan vương vĩ ngạn, tóc đen như mực dùng ngân quan buộc lại, trang trí hoa văn hạc đỉnh đan, trên đỉnh đầu hạc đính một bảo vật màu đỏ trong suốt, tao nhã, cao quý như Quỳnh Lâm Ngọc Thư.
Trách không được hắn đi tới đâu, đều có cung nữ vụиɠ ŧяộʍ đỏ mặt, hiện tại cũng không ngoại lệ. Sở Thiên Lộc có tác dụng tương tự với hắn, chẳng qua hắn đi tới nơi nào, đều có người nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, sợ mạo phạm Nhị Hoàng tử.
"Không bắn, thật mệt mỏi, không bằng Thừa Doanh ca ca bắn cho ta xem nhé?" Sở Thừa Hi lười biếng, nhét cung vào lòng hắn.
Sở Thừa Doanh cao giọng cười nói: "Cũng được, để nghỉ ngơi, xem huynh trưởng biểu diễn, không học được cũng không sao, cứ từ từ.”