Trải qua chuyện thái học lần trước, trong lòng Sở Thừa Hi có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, cân nhắc nhiều hơn mấy phen.
Hiện tại y đã đạt được độ hảo cảm lớn của Sở Minh Tuệ, nhưng không biết làm sao giai đoạn trước Sở Minh Tuệ đều đang phát triển một cách hèn mọn, mà cái bia đỡ đạn chết người của mình lại là nhân vật sẽ đăng xuất trong nửa đoạn phim đầu tiên, dù đùi có lớn hơn nữa, độ hảo cảm có cao hơn nữa, lúc y chết không dùng được thì cũng thật uổng phí mà...
Nhưng Sở Thiên Lộc thì khác, mẫu tộc người ta ở trong triều rất được trọng vọng, bản thân có tiền đồ, sống cũng đủ lâu, giai đoạn trước vẫn phải ôm lấy đùi hắn mới được.
Sở Minh Tuệ cũng ôm, Sở Thiên Lộc cũng ôm, như vậy y mới có thể yên tâm.
Vì sống sót, lực chấp hành của Sở Thừa Hi tương đối cao, lần trước chữ gà bới của y lộ ra vẻ xấu xí ở trước mặt Nhị Hoàng tử, đối phương cũng không chịu dạy y, liền một hai đòi thỉnh giáo Sở Thừa Doanh, ngày ngày kiên định chép hơn mười bài viết. Thấy y luyện tập nghiêm túc như thế, Sở Thừa Doanh còn vì y mà chọn mấy bức thư pháp danh gia thích hợp cho y nghiên cứu, y viết đến cổ tay đau nhức cũng không buông tha.
Thiếu niên mười bốn tuổi bình thường tuyệt đối không chịu nổi sự khổ sở này, may mà y là nam sinh viên hiện đại xuyên đến.
Khổ tâm cô độc như thế, cuối cùng cũng có hiệu quả.
"Nhị ca, huynh nhìn chữ này của ta một chút, như thế nào?"
Lại là một ngày đi học sớm, Lục Hoàng tử đưa "Thượng Thiện Phú" mà mình tỉ mỉ chép lại cho Sở Thiên Lộc xem xét, "Thượng Thiện Phú" này chính là văn chương Sở Thiên Lộc thích nhất, dùng giấy Trừng Tâm Đường tốt nhất, bút pháp cực kỳ đoan tú từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, không hề nghiêng ngả xiên vẹo——
Giống như hắn bây giờ ngoan ngoãn khéo léo, quy củ, đây quả thực là phúc lợi của người yêu thích chứng ám ảnh cưỡng chế.
Bản thân Sở Thừa Hi nhìn thấy kiệt tác của mình, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu, cho dù là hiện đại hay là cổ đại, có ai không muốn viết chữ đẹp chứ? Cho nên y mới vất vả như vậy, cũng coi như mượn cơ hội của Sở Thiên Lộc, miễn cưỡng luyện cho mình tay nghề viết thư pháp.
Sở Thiên Lộc cầm trên tay lật xem nói: "Lần trước ta chỉ thuận miệng nhắc nhở vài câu, đệ ngược lại rất có tâm, nét vẽ hơi vụng về đình trệ một chút, nhìn ra được đệ cầm bút quá chặt, cũng không biết đang lo lắng điều gì..."
Nhưng muốn nhận được một câu khen ngợi từ trong miệng người như Sở Thiên Lộc thật sự quá khó khăn.
Sở Thừa Hi thật sự cảm thấy đã dùng nỗ lực lớn nhất của mình để luyện chữ, ai, nhưng thứ này quả thật cũng không thể nhanh chóng thành công được.
Y nhìn Sở Thiên Lộc ngồi ở trước bàn, khóe môi cười như không cười, một đôi mắt phượng hơi nhướng lên không rõ là vui hay giận, trong lòng không khỏi run lên, có chút lùi bước.
"Vậy, vậy ta lại trở về luyện tập QUQ..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoàng tử tái nhợt, xoay người muốn rời đi.
"Quay lại cho ta, chạy nhanh như vậy làm cái gì?"
Sở Thiên Lộc kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, kéo một tờ giấy Tuyên Thành trải trên bàn, sau đó nhét bút của mình vào lòng bàn tay Tiểu Hoàng tử, lần này hai người ở bên nhau có thể nói là cực gần, Sở Thừa Hi cũng có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, bá đạo giống như hắn.