"Vớ vẩn, chuyện của hai huynh đệ chúng ta, cũng đến phiên một nô tài như ngươi lắm mồm sao? Sau này nói thêm một câu, ngươi sẽ không cần đến hầu hạ ta nữa.” Sở Thiên Lộc lạnh lùng nói, trong ánh mắt đen tối tràn đầy hàn ý kinh người.
"Vâng, vâng, là nô tài nhiều miệng, là nô tài miệng đê tiện."
Chiêu Minh vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Muốn quỳ ra bên ngoài quỳ, đừng làm nhục nơi thánh hiền đọc sách."
Những nô tài không dùng được này, trong mắt Sở Thiên Lộc ngay cả người cũng không được tính, chỉ là dùng dụng cụ không vừa tay, Sở Thừa Hi dù thế nào, cũng là đệ đệ của hắn, làm sao có thể cho nô tài lắm mồm được chứ?
Hắn tùy ý cầm lấy quyển sách, muốn tiếp tục nghiên cứu, đọc tới đọc lui, trước mắt đều là khuôn mặt nhu thuận đáng yêu của Tiểu Hoàng tử, văn chương ngày thường thích nhất cũng khó đọc vào, mất hết hứng thú khép sách lại, mặc dù người chưa nhúc nhích nhưng ánh mắt không tự giác đi tìm kiếm bóng dáng Sở Thừa Hi.
Lúc mắng đệ đệ rất sảng khoái, nhưng mắng người đi... Lại cảm thấy hơi khó chịu.
Mà bên kia, Sở Thừa Hi ôm đùi thất bại thấy Tam Hoàng tử Sở Cảnh Diệu đang cùng Ngũ Hoàng tử Sở Vĩnh Diễm mặt mày hớn hở nói cái gì đó, Sở Cảnh Diệu nói rất sảng khoái, Sở Vĩnh Diễm thì dáng vẻ thiếu hứng thú, nằm sấp trên bàn, giống như đang ngủ.
“Tam ca, các huynh đang nói chuyện gì vậy?”
Sở Cảnh Diệu nhìn thấy Sở Thừa Hi trước mắt sáng ngời, hạ thấp giọng nói: "Gần đây ta nghe được một tin tức lớn, nói Tề Vương muốn cưới Diễm Nô trong Thanh lâu đó làm chính thê, phụ hoàng tức giận không kiềm chế được, văn võ cả triều đều mắng hắn ta bị ma quỷ sai khiến.”
Thì ra lại là bát quái.
Sở Thừa Hi cảm thấy Tam ca của mình là một nhân tài, chỉ tiếc sinh không đúng thời, chuyển thế sang hiện đại làm một acc tiếp thị truyền thông thì thật tốt. Nhưng mà y chú ý tới Ngũ Hoàng tử Sở Vĩnh Diễm tựa hồ hoàn toàn không hứng thú đến chuyện này, nằm sấp trên bàn, cũng không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ.
Tề vương đó là đệ đệ ruột trong bụng mẹ của Minh Đế, thân phận tôn quý như thế nào chứ, sao lại cưới nữ tử thanh lâu làm vợ? Sở Thừa Hi bất giác nói ra nghi vấn trong lòng.
"Ai nha, không phải nữ tử thanh lâu, là Diễm Nô, Diễm Nô." Sở Cảnh Diệu lắc đầu sửa lại lời y, xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, "Diễm Nô chính là người có đồ nam có cả đồ nữ, song hoa chi thể, đệ đã từng nghe qua chưa? Chậc chậc, đệ còn nhỏ, vẫn là không nói cho đệ biết quá rõ ràng.”
Sở Thừa Hi: "..."
Đây không phải là trùng hợp sao, y chính là song hoa chi thể.
"Trời ạ, nếu là một nữ tử thanh lâu thì tốt rồi, tuy nói thấp hèn một chút, bổn triều cũng không phải chưa có tiền lệ, nhưng Diễm Nô tính là cái gì chứ, nam không ra nam, nữ không ra nữ, trời sinh phóng đãng, cưới về cũng không sợ bị người ta cho đội mũ xanh sao..."
Sở Cảnh Diệu muốn nói Diễm Nô có hoa kỳ, có kỳ động tình, làm sao có thể giữ được trinh tiết, sinh ra chính là "một cánh tay vạn người gối lên", còn muốn lập gia đình?
Nhưng mà nhìn Tiểu Hoàng tử vẻ mặt hồn nhiên, lại không tiện triển khai thật kỹ.
Sở Thừa Hi xem như đã biết, người song tính ở Đại Thịnh là tồn tại vô cùng đê tiện, tương đương với địa vị của súc vật, ngoại trừ việc cả đời bán thân chốn thanh lâu thì không còn đường nào khác.
Thế tình như thế, trái tim y lại trầm xuống vài phần.
Lúc này Ngũ Hoàng tử Sở Vĩnh Diễm bên cạnh hắn bỗng nhiên khịt khịt mũi, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía y.
"Ngửi thấy mùi gì không?"
Động tác của Sở Vĩnh Diễm cực nhanh, lập tức đến bên cạnh Tiểu Hoàng tử, sống mũi cao thẳng tắp ghé sát bên cổ y, giống như chó sói, cẩn thận ngửi ngửi, từ trước đến nay hắn chưa từng ngửi thấy mùi hương kỳ diệu động lòng người như vậy.
"Sở Thừa Hi, trên người đệ có mùi hương gì, vì sao lại thơm như vậy?"
Trong đầu Sở Thừa Hi vang lên tiếng chuông báo động oong oong.
“Huynh buông ta ra, huynh tránh ra!”
Y theo bản năng đẩy mạnh một cái, lại đẩy Sở Vĩnh Diễm không có phòng bị ngã trên mặt đất.