Giờ đọc sách buổi sáng dài dằng dặc rốt cuộc cũng chấm dứt, Sở Thừa Hi thấy sắc mặt Sở Thiên Lộc trong giờ học vẫn âm trầm như cũ, còn ở đó đọc sách, trong lòng mắng hắn mấy trăm lần, nhưng vẫn giả vờ nhu thuận đi qua.
"Nhị ca, chữ của huynh thật đẹp, có thể dạy cho ta không?"
Lời này của Sở Thừa Hi kỳ thật không hề nịnh hót chút nào, chữ Sở Thiên Lộc rất đẹp, bàn tay cầm bút xinh đẹp hữu lực, từng nét vẽ rất sắc sảo, nhìn ra được người viết tâm tính sắc bén, thậm chí, ngay cả tay hắn cũng đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ ngón giữa dài hơn người thường rất nhiều, quanh năm sống trong nhung lụa, lộ ra sự trang nhã quý phái.
"Dạy đệ?"
Sở Thiên Lộc giương mắt nhìn y, đối phương lại lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, đôi mắt tròn ngập nước sùng bái nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng hắn khẽ động, bỗng nhiên có tính nhẫn nại, tùy ý kéo một tờ giấy Tuyên Thành thượng hảo, đem bút làm bằng lông cừu trong tay đưa cho y.
"Đệ viết một chữ cho ta xem thử."
Sở Thừa Hi: "..."
Thật ra y chưa biết viết chữ.
Dù sao cũng mới xuyên qua...
"Ngây ngô làm gì, không phải đệ bảo ta dạy đệ sao?"
Sở Thừa Hi linh cơ vừa động, nhớ tới viết một chữ "Lộc", chữ "Lộc" khó viết, bút họa lại nhiều, viết kém cũng có thể lừa bịp được. Y nhíu mày, bắt đầu nghiêm túc viết chữ, từ trong ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, mạch máu màu xanh nhạt có vẻ yếu đuối lại khiến người ta trìu mến, ánh mắt Sở Thiên Lộc rơi xuống phía trên, lại dường như nơi đó có thứ gì đó không sạch sẽ, nhanh chóng dời đi.
"Viết xong rồi! Nhị ca, huynh xem, ta viết tên huynh nha!" Tiểu Hoàng tử vội vàng giao đại tác phẩm của mình cho ca ca xem.
Ai ngờ Sở Thiên Lộc vừa nhìn thấy chữ xấu xí nghiêng trái nghiêng phải trên giấy đó, trong mắt lộ ra vài phần ghét bỏ rõ ràng, nhìn Sở Thừa Hi hưng trí bừng bừng, lại nhìn chữ cái vặn vẹo đó, không chút khách khí nói: "Người lớn lên không tệ, nhưng sao chữ lại xấu như thế này? So sánh hai bên thật kỹ, quả thực càng nhìn càng xấu..."
Sở Thừa Hi phát hiện vị Nhị ca này có chút độc mồm độc miệng.
"Ba chữ chó này của đệ nên luyện tập lại đi. Bây giờ muốn ta dạy đệ viết chữ, thực sự gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu. Thấy chữ như mặt, nét chữ nết người, hoàng thất Đại Thịnh xưa nay luôn coi trọng chữ viết của Hoàng tử, đệ đúng là cá lọt lưới, thật sự không biết ngươi như vậy, làm sao có thể được phụ hoàng sủng ái." Nhị Hoàng tử chậc chậc nói, hắn sinh ra rất đẹp trai, lông mày dài mũi cao, cánh môi cũng đơn bạc, thật sự là một dáng vẻ ngạo mạn bạc tình.
Sở Thừa Hi bị cười nhạo đến nỗi da mặt đỏ bừng, y viết chữ hiện đại còn rất đẹp mắt, đây không phải vừa mới xuyên qua nên chưa quen viết chữ thư pháp thôi sao...
Nhưng y cũng không thể ngụy biện, chỉ có thể tự nhắc nhở mình một bài học, Sở Thiên Lộc nhãn giới cao, là người hay soi mói, ôm đùi khó khăn hơn nhiều so với các Hoàng tử khác.
Y sâu kín thở dài: "Thì ra là ta không xứng.”
Nói xong liền ai oán lướt đi.
Sở Thiên Lộc nhìn dáng vẻ này của y thật sự vừa đáng thương lại vừa buồn cười, chữ "Lộc" xấu xí trên mặt bàn đó lại trở nên thuận mắt.
"Điện hạ, có muốn nô tài ném món đồ xấu xí này đi không..."
Thϊếp thân bồi hắn học bài tên Chiêu Minh cúi đầu hỏi hắn, theo hắn ta thấy, Lục Hoàng tử đó bất quá bởi vì mỹ mạo giống mẫu phi mới tạm thời được sủng ái, một không có mẫu tộc nắm giữ thực quyền, hai không có chỗ dựa trong triều, cho nên trông mong đến lấy lòng điện hạ nhà mình, cho rằng bọn họ nhìn không ra sao?
Tất cả mọi người đều là Hoàng tử, nhưng giữa Hoàng tử với nhau cũng có khác biệt rất lớn.