"Thừa Hi! Mẫu phi ở đây, mẫu phi ở đây, tâm can của ta, vừa rồi con đi đâu?”
Mân phi tìm lại được bảo bối vội vàng ôm bé con vào trong ngực, một đôi mắt đẹp hàm tình nước mắt mông lung, nàng còn muốn cẩn thận tra hỏi, bỗng nhiên, một cành mai vàng rực rỡ chiếu vào tầm mắt, sau đó là một đôi mắt trong trẻo động lòng người, lông mi cong cong, tràn đầy ý cười.
Bởi vì trùng sinh, tiểu hoàng tử mặc áo gấm màu đỏ tươi, cổ áo một vòng lông hồ ly ấm áp, làm nổi bật khuôn mặt của nho nhỏ trắng tinh của y, chóp mũi ửng đỏ dính chút tuyết trắng, tựa như một tiểu hồ ly linh động giảo hoạt, không ai sẽ không thích.
Luận về dung mạo, trên đời này có thể thắng Mân Phi, chỉ có nhi tử của Mân Phi, nhỏ như vậy, mặt mày liền kinh tâm động phách như thế, chỉ sợ trò còn giỏi hơn thầy, đã có thể tưởng tượng cảnh tượng nhiều năm sau nữ nhân toàn kinh thành thần hồn điên đảo vì y—— có lẽ, còn có nam tử.
Tiểu hoàng tử cười rộ lên, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Mẫu phi, tuy hôm nay là sinh nhật của hài nhi, nhưng cũng là ngày chịu khổ của người , cho nên hôm nay hài nhi cũng phải trả một phần tâm ý cho người, người không thể không nhận.”
Hai mắt Mân phi mở to, cho tới bây giờ, chưa có ai nói những lời thân mật như vậy với nàng, huống chi người nói lời này còn là nhi tử nàng yêu nhất, bởi vì quá mức hoa lệ mà mỹ mạo có vẻ vênh váo hung hăng, thế nhưng nhìn qua có chút đáng yêu ngốc nghếch.
"Ta, ta như thế nào sẽ không thích... Sao con có thể có ý nghĩ kỳ lạ cổ quái như vậy, mẫu phi yêu con, đó là thiên kinh địa nghĩa, hoa mai này, để cho những cung nữ kia đi hái không được sao? Thật là, cũng không sợ mình lạnh cóng. ”
Tuy nói như vậy, Mân Phi xoay người cẩn thận giao hoa mai thơm ngát kia cho cung nữ, dặn dò nàng tìm bình hoa tốt nhất, ngày đêm thay nước, đặt ở đầu giường của mình, quanh đi ngoảnh lại, cũng quên truy hỏi vừa rồi Sở Thừa Hi chạy đi đâu.
Sở Thừa Hi thấy đã qua cửa ải này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung cấm này cũng quá nghiêm khắc, mỗi lần đi hiên Hãn Hải đều phải tìm một đống lý do, hoa mai này vẫn là Sở Minh Tuệ đi tặng y lúc gần đi.
Hôm nay sinh nhật nên y vốn không nên đi, nhưng hôm qua tuyết rơi thật lớn, chỗ Sở Minh Tuệ không có chút than nào, y sợ hắn sẽ chết cóng, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ dẫn theo tiểu thái giám chạy ra ngoài tuyết đưa chút than. Y luôn cảm thấy hôm nay lúc rời đi, Sở Minh Tuệ có gì đó muốn nói với y, chỉ là do dự, không nói ra miệng.
Hiện tại tiểu hài tử kia quá đáng thương, mẫu phi mất sớm, sinh ra có đôi mắt kỳ lạ nên không được Hoàng đế chào đón, tuy nói sau này sẽ nghịch tập thành cửu ngũ chí tôn, nhưng quá trình này thật sự dày vò, chỉ có thể trách đàn chị của y viết kịch bản quá máu chó.
Đúng vậy, Sở Thừa Hi là một người xuyên không trăm phần trăm, thực ra thế giới này xuất phát từ tiểu thuyết 3 xu mà đàn chị đã sửa ba lần cũng chưa được ký hợp đồng, y là lục hoàng tử nhìn như được sủng ái nhất, lại là một bia đỡ đạn làm lá chắn cho người ta, bao gồm cả mẫu thân của y, cũng là một bia đỡ đạn bởi vì y chết mà phát điên, vật hi sinh bị người ta lấy làm vũ khí, nhân vật chính chân chính là Thất hoàng tử Sở Minh Tuệ, hiện tại còn đang trong giai đoạn đáng thương.