"Trông đẹp nhỉ?"
Sở Minh Tuệ buộc lại mái tóc dài của mình bằng dây cột tóc, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết và mảnh khảnh.
Sở Thừa Hi gật đầu: "Thật đẹp mắt."
Đứa nhỏ lại khóc.
Sở Thừa Hi hai tay lau nước mắt: "Đệ làm sao vậy? Buồn cũng khóc, cao hứng thì cũng khóc?"
“Ô…” Sở Thừa Hi sụt sịt, không muốn ở trước mặt ca ca khóc xấu đến như vậy, cho dù khóc cũng phải khóc thật đẹp, để ca ca thương tâm, “Ta chỉ muốn khóc, Tất cả là tại ca ca..."
An ủi một lúc lâu, mới khiến con chó con đang khóc cũng ngừng khóc, nếu Sở Thừa Hi không rời đi, cũng sắp qua giờ Tý.
Sau khi ước định xong lần sau gặp lại, Sở Thừa Hi đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.
"Au—đau quá!"
Bụng đau như có ai lấy búa nện vào, hai mắt gần như lập tức tối sầm, may mà Sở Minh Tuệ nhanh chóng đỡ lấy, nếu không đã ngã xuống đất.
"Thừa Hi ca ca, huynh sao vậy? Sao đột nhiên sắc mặt huynh kém như vậy? Huynh đừng dọa ta!"
Khuôn mặt của mọi người lướt qua tâm trí của Sở Thừa Hi, mẹ kiếp! Thật khó để đề phòng! Rốt cuộc ai đã hại y?
Mẹ kiếp, đến bát canh đậu cũng không đợi được, chẳng lẽ lại chết sớm hơn so với nguyên tác…
Y không muốn chết chút nào!
Sở Minh Tuệ đang khóc, hắn không ngờ mình lại có thể rơi nhiều nước mắt như vậy, nước mắt của hắn không chỉ dành cho mẫu thân, cao hứng, bi thương mà cả cuộc đời hắn đều vì Thừa Hi ca ca mà chảy.
"Thừa Hi ca ca, chờ một chút, ta dẫn huynh đi thái y..."
Hắn gầy như vậy, mảnh khảnh như vậy, thân hình tưởng chừng như suy dinh dưỡng lại có thể cõng Sở Thừa Hi trên vai một lúc, dĩ nhiên đôi môi tái nhợt của hắn bị cắn đến chảy máu, nhưng hắn vẫn cố gắng đi ra ngoài. Nói thật, lúc này Sở Thừa Hi thật sự cảm động, cảm thấy nỗ lực hơn một tháng qua cũng không uổng công.
Hình như không còn đau nữa?
Sở Thừa Hi ho khan hai tiếng: "Chờ một chút, Tiểu Thất, hình như không còn đau nữa..."
Mặc dù đã không còn đau nữa, nhưng giữa hai chân của hắn tựa hồ có chút không thể diễn tả được biến hóa kỳ diệu, đáng lẽ ra ở chỗ đó trống rỗng lại xuất hiện một cái lỗ nhỏ, chất lỏng ẩm ướt đang từ đó chảy ra..
Khuôn mặt của Sở Thừa Hi trở nên mê hoặc lại khó coi.
Giữa hai chân dường như có một cơ quan mềm mại mẫn cảm mọc lên, non nớt tươi trẻ, trước đây hắn chưa từng cảm nhận được với tư cách nam nhân…
"Thừa Hi ca ca, huynh sao vậy không thoải mái ở chỗ nào? Huynh có muốn cởi xiêm y ra để ta kiểm tra cho không?" Thấy sắc mặt y khá hơn, Sở Minh Tuệ vẫn lo lắng.
Sở Thừa Hỉ cả kinh, phủi quần áo, vội vàng xua tay: "Không cần, ta tốt hơn nhiều rồi, có lẽ hôm nay ăn nhiều đồ linh tinh, bao tử hỏng rồi."
Chỉ có thể hỏi một người về việc này.
Mẹ nó!