Chương 3:

Râu quai nón nam nhân khom lưng tiến lên, nhặt lên kiếm trên mặt đất, phục mệnh, “Rõ, mạt tướng lập tức đi thi hành.”

Nói xong đó là cũng không quay đầu lại, đứng dậy lại mang theo nhóm tiểu binh đi theo hướng Tây Môn .

Nam nhân râu quai nón kia vừa nhìn đã nhận ra chính là muốn đem người toàn bộ gϊếŧ sạch tính tình, tiểu hoàng tử nghe xong mặt mũi trắng bệch, không nghĩ nhiều bắt lấy bả vai nam nhân , “Ngươi…… Ngươi……”

Nam nhân đôi mắt nhìn về phía cậu, kết quả là cậu “Ngươi” nửa ngày cũng chưa nói ra cái gì, tiểu hoàng tử lời nói toàn bộ đều nghẹn ở cổ họng, muốn nói, muốn hỏi quá nhiều, lúc này tâm tình cực kì hỗn loạn? Quá nhiều cảm xúc biến hóa, tiểu hoàng tử đều sắp không chịu nổi.

“Ta mẫu phi…… Ngươi……” Nghẹn nửa ngày, tiểu hoàng tử đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi ý thức, té xỉu ở trong lòng ngực nam nhân.

Một khi té xỉu liền ngủ say mê mang, tiểu hoàng tử kinh hách bi thương quá độ, hôn mê trong quá trình không hề mộng mị. Khi tỉnh lại cậu vẫn là ở Hi Vân Điện của mình, theo bản năng còn gọi cung nữ bên người là Trần Hương đưa nước tới cho cậu.

Nhưng mà người tới không phải Trần Hương, là một cái hoàn toàn xa lạ nữ tử, ăn mặc cũng không phải Dục triều cung nữ cung phục, trang dung thanh đạm, ăn mặc trang điểm nhàn nhạt, một bộ giỏi giang tùy thời có thể đánh người, chỉ có cặp mắt kia còn coi như ôn nhu.

Tiểu hoàng tử lại một lần bị ép nhìn chứng cứ chứng minh chính mình trở thành mất nước nô dịch, nhìn chằm chằm một chén nước trong tay nữ tử chậm chạp không chịu tiếp nhận.

Hắn cũng là người có cốt khí có tôn nghiêm, cho dù yết hầu khô như lửa đốt, cũng không uống này ly nước sỉ nhục này.

Tiểu hoàng tử càng nghĩ càng giận, mẫu phi không còn, phụ hoàng hẳn là cũng hoăng rồi, Dục triều không còn, cậu hẳn là nên kiên cường.

Nữ nhân này nghiêng mình liếc mắt cậu một cái, nói: “Tiểu điện hạ vẫn là mau mau nhận lấy đi, chúng ta vương thượng không có gϊếŧ ngươi, còn sai người hầu hạ ngươi thật tốt, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh. Ngươi cho rằng ngươi vẫn là vị hoàng tử cao cao tại thượng kia sao?”

Nhìn bộ dáng thanh thuần nhưng nói chuyện lại thật quá đáng, ngữ điệu cũng là cất cao, chanh chua, nghe liền làm người tức giận.

Tiểu hoàng tử ngang ngược tính tình cũng không phải nói cho có mà thôi, lập tức liền dỗi trở về, “Nếu các ngươi vương thượng ra lệnh cho ngươi hảo hảo hầu hạ ta, ngươi phải hầu hạ ta cho tốt, ngươi như vậy nhục mạ ta, chính là cãi lời các ngươi vương thượng mệnh lệnh, ngươi nên bị chém đầu!”