Chương 4: Tự Tay Đánh Chó

Có những người dân mắt tinh nhanh nhìn thấy cảnh này rõ ràng, bỗng chốc đều hít một hơi thót tim.

Không phải chứ, cô nương kia lên xe ngựa rồi lại thân mật với Tấn Vương?

Cô nương này rốt cuộc là ai?

“Soạt” một tiếng, rèm xe ngựa lại được kéo xuống, thị vệ của Tấn Vương đã đá văng Chu Minh Hạo ra.

“Vương gia tha tội!” Thị vệ cũng kinh ngạc trước cảnh tượng vừa nhìn thấy, làm sao Vương gia có thể cho phép người khác đến gần?

Chu Minh Hạo từ dưới đất bò dậy, vừa đau vừa vội, vừa hận gào thét ầm ĩ: "Tấn vương, ngươi quá đáng! Ngươi thế mà, thế mà dám đυ.ng vào tiểu thϊếp của ta! Nha đầu trơ tráo, không biết xấu hổ!"

Trong xe ngựa, vẻ mặt của Tấn vương khó hiểu, nhìn sâu xa về phía thiếu nữ đã lùi ra.

"Thϊếp?"

Lúc này Lục Chiêu Linh đã hoàn toàn tiếp nhận mớ ký ức hỗn loạn trong đầu.

“Hắn ta cũng xứng sao?”

“Nửa năm, cần bản vương hiến thân?” Hắn liếc nhìn thân hình của nàng.

Lục Chiêu Linh đen mặt l: “Hừ, ngài mơ đẹp đi! Nửa năm này ngài giữ gìn trong sạch cho cẩn thận, với bộ dạng bây giờ của ngài, dây dưa vào chuyện giường chiếu chỉ khiến ngài chết nhanh hơn thôi!”

Tiểu cô nương trẻ tuổi cái gì cũng dám nói!

Tấn vương khẽ vuốt ve viên ngọc bội trên thắt lưng, ánh mắt lại nhìn về phía tay nàng, lúc nãy tay nàng ấn vào ngực, bóng đen kỳ quái kia bỗng co lại, và sự âm hàn giày vò hắn bấy lâu nay cũng tan đi vài phần.

Lục Chiêu Linh bình thản để hắn nhìn, ánh mắt không né tránh, không lùi bước. Hai người im lặng đấu tranh, thế mà hai người cân sức.

Tấn vương bỗng khẽ cười.

“Chỉ vì lòng dũng cảm này của ngươi, trong nửa năm tới, ngươi sẽ được bản vương bảo vệ.” Bên ngoài lại vang lên tiếng la hét tức giận của Chu Minh Hạo.

Hắn bị thị vệ cản lại không thể tiến lên thêm, chỉ có thể chửi rủa om sòm.

"Đồ tiện nhân, ngươi còn không mau cút xuống cầu xin tha thứ từ bản thế tử sao? Ngươi đã dơ bẩn rồi, ngoài ta ra, sau này còn ai thèm ngó ngàng đến ngươi nữa! Không muốn gả không được thì lập tức cút xuống liếʍ giày bản thế tử, ngoan ngoãn trở về làm tiểu thϊếp của ta!"

“A.” Lục Chiêu Linh nghe thấy tiếng thì thầm của người dân bên ngoài. Chuyện này làm ầm ĩ, có lẽ nàng sẽ thật sự mang tiếng xấu và có kết cục bi thảm.

Chu Minh Hạo chính là có ý đồ này, nhất định phải ép buộc nàng quay về cùng hắn.

Vấn đề là vừa vào thành đã bị Chu Minh Hạo để mắt tới, hắn còn chuẩn bị sẵn kiệu để bắt người một cách chính xác, nói không có nội gián trong Lục gia, nàng thật sự không tin.

Cứ thế này mà về Lục gia, chờ đợi nàng chắc chắn sẽ không phải là kết cục tốt đẹp.

Tấn vương nhìn nàng: “Còn sức không? Có muốn ra ngoài tự tay đánh con chó đó không?”

"Thanh Phúc Hầu phủ, ngươi có thể che chở nổi không?" Lục Chiêu Linh phản vấn.

Tấn Vương ngạo nghễ cười: “Cứ đánh, đánh chết cũng do bản vương lo liệu."