Chương 52: Phần thưởng của hắn

Editor: lonbia

Lễ vật năm mới.......

Vô Tà có chút ngẩn người, ánh mắt Tần Yến Quy rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút kinh ngạc của Vô Tà, hắn giơ tay vuốt ve lông bờm của Truy

Nguyệt, khóe môi hàm chứa ý cười: “Hôm nay ngươi làm rất khá, ta cũng

nên thưởng cho ngươi.”

Làm rất khá? Hắn đang nói đến chuyện nàng

bị Truy Nguyệt làm cho té ngã đến thương tích đầy mình đi, nàng cũng

không phải là không sợ đau, nếu đổi lại bình thường, có lẽ nàng sớm đã bỏ qua, bởi vì thuần phục Truy Nguyệt

rất khó khăn, tất nhiên nàng cũng không muốn làm loại chuyện lỗ vốn này. Nhưng khi đó.....nàng rõ ràng là bị kích động dẫn tới, khóe miệng Tần

Yến Quy coi thường, làm kích động có chút khác thường,

Trong lòng Vô Tà có chút ủy khuất, tuy cơn sốt đã giảm, nhưng trên người nàng

không chỗ nào là không đau, cả người giống như rã ra, giờ phút này đây

Vô Tà cảm thấy mình ở trong mắt của Tần Yến Quy so với Truy Nguyệt cũng

không khác nhau là bao, Tần Yến Quy đối đãi với Truy Nguyệt rất tốt, mặc dù không tính là thân thiết, nhưng lại cực kì dịu dàng, bị Tần Yến Quy

sờ soạng hai cái, Truy Nguyệt liền lập tức hớn hở vui mừng bắn ra tứ

phía, giống như đứa trẻ được người lớn khen ngợi, lúc này đây Tần Yến

Quy cũng đối đãi với nàng rất khoan dung, nhưng lại giống như đối đãi

cùng một dạng với Truy Nguyệt - một người bướng bỉnh, bất tuân, làm cho nàng ăn nhiều đau khổ như vậy, đột nhiên cho chút ngon ngọt động viên

nàng một phen.

Mà Vô Tà cũng không giống Truy Nguyệt không có cốt khí như vậy, cho chút ngon ngọt lại quên hết đau khổ lúc trước, nàng

dừng lại suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn tối lại, trong lòng tự nhiên cũng chút oán giận Tần Yến Quy, không nóng không lạnh mà trả lời: “Tuyên

Vương phí tâm.”

Thái độ của nàng tựa hồ không có chút ảnh hưởng

nào tới Tần Yến Quy, hắn không hề để ý, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, từ trong tay áo lấy ra một cây tiêu bằng bạc, cây tiêu bạc kia chỉ lớn bằng ngón út, được làm hết

sức tinh xảo, Vô Tà vô cùng nghi hoặc, hơi nhướng mày, nhưng vẫn nhận

lấy, cẩn thận dò xét một phen, lại phát hiện không có gì khác thường,

cũng không biết cách sử dụng.

Trong mắt Tần Yến Quy có ý cười

nhạt nhìn hắn, Nhâm Phong Tuyết trong tay áo hắn lay động, tay áo rộng

lớn nhẹ nhàng rũ xuống, không thúc giục, cũng không giải thích, Vô Tà

nhíu mày một cái, lại thấy nụ cười nơi khóe miệng hắn càng sâu hơn: “Nếu muốn biết, sao không thử một chút.”

Nghe lời nói của hắn, Vô Tà

nửa tin nửa ngờ mà đưa Ngân Tiêu đến bên miệng, dùng sức thổi, lại phát

hiện không phát ra bất cứ tiếng động gì, nàng ngẩng đầu lên, vừa muốn mở miệng, lại thấy Truy Nguyệt vốn đang dùng đầu cọ vào người Tần Yến Quy

đột nhiên lỗ tay run lên, trong nháy mắt không còn bộ dạng như vừa rồi, con mắt lấp lánh có hồn, dường như trở nên cảnh giác, lông mao sáng

bừng mà dựng đứng lên, bộ dáng hung hăn vênh váo, giống như lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy nó - bộ dạng chói mắt vô cùng.

Vô Tà giật

mình,Tần Yến Quy dời đi tầm mắt trên người nàng, hắn đi qua bên cạnh

nàng, dưới chân chợt dừng lại, tiếp theo khóe miệng chậm rãi nâng lên,

một tay nhẹ nhàng khoác lên đầu Vô Tà: “Tính tình Truy Nguyệt hoang

dã, e rằng trong nhất thời khó có thể nghe lời, ngươi vừa chinh phục nó, từ nay về sau nó chính là của ngươi, đây là Ngân Tiêu, giúp cho ngươi

huấn luyện Truy Nguyệt làm cho nó nghe lời ngươi.”

Ngân Tiêu kia, mặc dù con người không nghe được, nhưng Truy Nguyệt lại có thể nghe

được, coi như từ nay về sau Truy Nguyệt đã nhận Vô Tà làm chủ, nàng cũng không thể nào nhốt nó ở trong chuồng ngựa của Tĩnh Vương phủ được, Truy Nguyệt tự do tựa như một cơn gió, cho dù là chủ nhân của nó đi chăng

nữa, cũng không có quyền tước đoạt tự do của nó.

”Nó là của ta....” Vô Tà không tự chủ thốt lên, trong lòng nàng có chút ngoài ý muốn, hắn cho nàng ngựa.....

Đúng vậy a, ngựa của hắn. Mặc dù Tần Yến Quy từng nói với nàng, Truy Nguyệt

không phải là con ngựa hoang mà bất kì

ai có thể thuần phục được, nhưng nàng đã quên, thế gian này có Tần Yến

Quy, có thể chinh phục được Truy Nguyệt, chỉ sợ cũng chỉ có Tần Yến Quy

mà thôi, có lẽ khi đó Truy Nguyệt nhiều lần làm nàng té xuống từ trên

lưng ngựa mà không mất mạng, cũng không phải là may mắn, bởi vì có chủ

nhân của người ta ở đó, cũng không cùng nàng nảy sinh độc ác mà

thôi......

Nếu không phải sự có mặt của Tần Yến Quy, lúc đó mình

làm sao có thể thật sự chinh phục được Truy Nguyệt, rốt cuộc vẫn là nàng tự cho là đúng......

Tựa hồ biết được Vô Tà đang nghĩ gì, Tần

Yến Quy cười cười, thu tay về, đi lướt qua nàng, bỏ lại một cao đầy hàm

xúc, dường như đang chế giễu mà cũng không phải, chọc cho Vô Tà một trận co quắp: “Luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cho tốt, lần sau không nên bị

Tần Dung khi dễ.”

Lần sau không nên bị Tần Dung khi dễ......

Vô Tà dừng lại, gò má chợt ngượng ngùng từng trận ửng đỏ nổi lên, nàng

suốt hai lần dùng tên đả thương Tần Dung, thật sự rất hèn hạ, làm bị

thương khuôn mặt hắn hết sức coi trọng, Tần Dung là ai, độc ác thành

thói, làm sao lại thu bởi tay nàng, nàng có thể thắng được, bất quá đều

lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi, Vô Tà sử dụng thủ đoạn kia

đối với Tần Dung, thật có chút vô sỉ, lại nói cũng chẳng có phúc hậu gì, có thể nói da mặt Vô Tà không giống với da mặt người khác, tự nhiên

cũng sẽ không vì thế mà xấu hổ, nhưng hôm nay từ trong miệng Tần Yến Quy nói ra những lời này, lại làm cho nàng không còn chút mặt mũi nào.

Theo bản tính âm ngoan cùng thủ đoạn độc ác cùng thù dai của Tần Dung, tự

nhiên sẽ không thể nào từ bỏ ý đồ, mặc dù Tần Dung là người ham hư vinh, nhưng cũng không phải là gối thêu hoa, thuật cưỡi ngựa bắn cung cũng

không thể bắt bẻ, nàng làm cho Tần Dung hai lần bị thua thiệt, tất nhiên cũng không thể nào làm cho hắn lần thứ ba ăn thua thiệt, lần sau, người xui xẻo nhất định chính là nàng, Tần Dung đối với nàng nhất định sẽ

không nương tay.

Thấy Vô Tà đang ngẩn người, Tần Thương bất đắc

dĩ mang nàng trở lại bên đống lửa, khẩu khí của hắn tràn đầy hâm mộ,

nhưng phần lớn lại vì Vô Tà mà cảm thấy vui mừng: “Tiểu Vô Tà, ngươi

phát ngốc cái gì vậy, Tam ca cho ngươi ngựa của mình, ngươi như thế nào

lại không cảm ơn Tam ca? Truy Nguyệt này rất có thần khí nha, ta mơ ước

nhiều năm rồi.....nhưng không ngờ lại thưởng cho ngươi.”

Vô Tà bị Tần thương kéo trở về, nàng ở bên cạnh đống lửa ngồi xuống, một vò rượu toàn bộ trút vào miệng hắn, phịch một

tiếng, đập bể vò rượu, sau đó liền oanh một tiếng cả người ngã xuống

đất, say như chết, miệng mồm vẫn không thành thật, lôi kéo Vô Tà bắt đầu nói nhảm, nói hắn nhất định là có tật xấu, không chỉ có sở thích luyến

đồng, mà còn có đoạn tụ, nếu không thì làm sao lại thích tiểu Vô Tà như

vậy, vì thế Tần Thương tỏ ra hết sức khổ não, đường đường là Tứ Lang

Thương Tứ gia, chỉ sợ là bị thiên hạ cười chê rồi.

Vô Tà bị hắn

một phen quấy nhiễu tức đến đỏ mặt đau đầu, rượu kia xác thực là uống

quá nhiều đi, lời nói không lưu loát, sức lực Tần Thương lại lớn vô

cùng, nàng không tránh thoát được hắn lôi kéo, nhiều lần còn bị Tần

Thương làm hại té ngã.

Dung Hề cũng không ngăn bọn họ, chỉ dịu

dàng mỉm cười. Vệ Địch cũng không dám uống nhiều, hắn cho tới bây giờ

vẫn duy trì thanh tĩnh, nhưng giờ phút này đây khi nhìn thấy gò má Vô Tà có chút ửng đỏ bộ dáng toàn thân lại chật vật, Vô Tà hồn nhiên như vậy, môi hồng răng trắng.......Trong nháy mắt Vệ Địch có chút thất thần,

rượu không say người người cũng tự say, hắn lập tức rũ mi mắt xuống, bên tai ửng đỏ, cuối mặt xuống đất uống rượu.

Tần Yến Quy cũng như

bọn hắn, ngồi trên đất, tuyết tan làm thấm ướt áo bào, ánh mắt vẫn lạnh

nhạt như cũ, khóe miệng thủy chung vẫn treo một nụ cười nhạt, lẳng lặng

nhìn mọi người náo loạn thành một đoàn, nụ cười trên môi lại thêm một

phần hứng thú.

Không gian thập phần yên tĩnh, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là đoàng đoàng đoàng giống như là có vô số đốm lửa xông lên bầu trời, ánh sáng của tia lửa bắn ra khắp nơi, các loại

ánh sáng như muốn chiếu xuống, những bông tuyết được nhuộm thành những

màu tuyệt đẹp sặc sỡ, dân chúng dưới chân núi, khói lửa nổi lên, ăn mừng ngày giao thừa........