Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 49: Dung túng một lần

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: lonbia

Truy Nguyệt không rõ chân tướng, mặc dù chính mình là người làm cho Vô Tà rơi cực kì thảm thiết, nhưng thấy tên tiểu tử kia thật sự bị ngã, cho nên có chút tội lỗi, nó chột dạ cúi đầu, bước từng bước theo sau lưng hai người Tần Yến Quy, cái đuôi buồn bực ủ rũ cụp xuống......

Vô Tà thật là hồ đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đầu có chút hỗn loạn, mắt trợn tròn ngơ ngác. Đập vào mắt nàng chính là

chiếc cằm với đường cong đẹp đẽ, dưới ánh sáng nhàn nhạt bóng loáng còn đọng lại một chút nước, lặng lẽ kéo dài xuống tận cổ, toàn thân bạch y, vẻ mặt lạnh nhạt có die

nda

nle

q

uyd

on chút xa xôi, hắn không cúi đầu nhìn nàng, chẳng qua là hai tay ôm lấy thân thể nàng, bước từng bước, cực kì vững vàng trầm tĩnh đi về phía trước. Cả người nàng ướt nhẹp, trên tóc còn dính một ít nước bị kết thành băng, làm thấm ướt cả áo của Tần Yến Quy, nhưng hắn cũng không chút cau mày, giống như không để ở trong lòng?

"Ngươi rốt cuộc là ai..." Mở trừng hai mắt, ánh mắt luôn tỉnh táo khôn khéo của Vô Tà giờ đây lại không chút phòng bị, thật giống như đưa trẻ phát sốt đến hồ đồ.

Bỗng dưng nghe thấy một câu hỏi không đâu vào đâu của nàng, Tần Yến Quy rốt cuộc cũng rời lực chú ý lên người nàng, cúi đầu xuống, ánh mắt híp lại thâm sâu, rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự nóng đến hồ đồ, không nhận biết người?

Vô Tà cau mày, lầm bầm một câu: "Ta không thể nhìn ngươi, cảm giác này thường xuyên làm cho ta cảm thấy phiền não."

Sự oán trách tức giận của đứa nhỏ làm vẻ mặt Tần Yến Quy sững sờ, nhưng dưới chân vẫn tiếp tục bước đi, hắn nhìn như nàng có điều suy nghĩ, chợt cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi cần gì phải nhìn thấu ta."

Đáp án này làm cho Vô Tà rất bất mãn, nàng cau mày thật chặt, giống như nghiêm túc suy nghĩ điều gì, nhưng đầu của nàng lại rất đau, căn bản không có cách nào tiếp tục suy nghĩ vấn đề đó được, không thể nào tiếp tục thẳng thắn nói ra phiền não của mình.

Tần Yến Quy cho người ta cảm giác quá phức tạp, nàng thật sự nhìn không ra hắn. Hắn giống như một điều hư vô mờ mịt, lạnh lẽo như hàn băng trên đỉnh núi, thanh tao không thể với tới, như cao sơn lưu thủy, lại vừa giống die

nda

nle

q

uyd

on như ảo ảnh, thật sự rất thần bí, thần bí đến mức làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm, cho dù tiếp xúc vô số lần, cũng đổi lấy vô số cảm thụ khác nhau. Điều này làm cho nàng cảm thấy mê man, hắn có phải hay không vĩnh viễn lúc nào cũng mang trên mình một lớp mặt nạ mà nàng không thể nhìn rõ được?

Đến tột cùng là tại sao thiếu niên áo trắng này lại ban tên cho nàng? Hay là ở trong hoàng cung đùa giỡn trên địa bàn của Kiến đế, cùng âm mưu thủ đoạn nguy hiểm mà lại khó lường của hoàng hậu cùng tam hoàng tử? Hay bị tước đi quyền vị bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió mà vẫn không hề chớp mắt lấy một cái, bình thản không sợ hãi - Tuyên Vương? Còn có con người lãnh khốc vô tình làm cho người khác cảm thấy khϊếp sợ giống như ma quỷ đã cứu nàng ở trong rừng rậm?

Nàng thật sự nhìn không thấu hắn. Thế gian này tại sao lại có người lòng dạ thâm sâu đến như thế, không có quyền thế thay bè phái trong triều đình, không có mẫu phi hậu thuẫn, cô độc, hai bàn tay trắng, lại có thể lớn lên một cách bình yên trong thâm cung, mười bốn tuổi được phong vương, phụ hoàng lại là một người đa nghi tai mắt ở khấp nơi trong hai quân, người như thế không thể nào không có tâm kế.

Không ngờ tới Vô Tà lại thẳng thắn như vậy, làm cho Tần Yến Quy lần đầu phát hiện đứa nhỏ này tuy cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, mắt hắn híp lại, khóe mắt như có như không nâng lên một độ cong, ánh mắt tựa như suy nghĩ sâu xa, vẫn như cũ không chút để ý trả lời Vô Tà một cách không rõ ràng: "Ngươi thấy được cái gì, thì chính là cái đó."

Ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấu được bản thân mình, giờ phút này , làm sao cho một câu trả lời được đây?

Vô Tà tựa hồ có chút thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tựa như một ông cụ non: "Chẳng trách phụ vương ta đã nói, có thể tin ngươi nhưng không thể tin hết được."

Nàng có chút buồn bực, người này quá giảo hoạt, nàng đã sớm biết, đối thoại cùng Tần Yến Quy, cho dù hắn trả lời hết tất cả các vấn đề của nàng, nhưng đến cuối cùng nàng cái gì cũng không hỏi được nữa.

"Phụ vương ngươi nói rất đúng, hôm nay ta bảo vệ ngươi, nhưng ngày khác chưa chắc chúng ta không trở thành kẻ thù của nhau." Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo chút ý tứ hài hước. Mặc dù hắn không để Vô Tà ở trong lòng, nhưng hắn đối với nàng lại hết lòng dạy dỗ: "Bất quá...thế gian này không có người nào vĩnh viễn ngươi có thể tin được, ngày khác nếu ngươi đủ lông đủ cánh mới có tư cách đối địch với ta."

Ngày khác nếu ngươi đủ lông đủ cánh mới có tư cách đối địch với ta...

Vẻ mặt Vô Tà nghiêm túc, nhưng ý thức lại ngày càng mơ hồ, cũng không biết có nghe được lời nói của Tần Yến Quy hay không, hô hấp của nàng ngày một nặng đi, nhìn bộ dáng giống như ngủ thϊếp đi, nhưng hai đầu die

nda

nle

q

uyd

on lông mày lại nhíu lại với nhau thật chặt, một khắc cũng chưa từng nới lỏng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sốt mà ửng đỏ lên, đôi môi cũng đỏ hồng, vẻ mặt nhăn lại một phút cũng không thể giãn ra, cũng không biết nằm mơ thấy cái gì, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng nỉ non không rõ: "Phụ vương....."

Dưới chân Tần Yến Quy cuối cùng cũng chậm lại, trầm ổn lúc ban đầu cũng bị rối loạn, hắn cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc có chút quá đáng đối với một tiểu hài tử, phong thái phiêu đãng, ngay cả ánh mắt của hắn tựa hồ cũng có chút thoát tục, bên tai yên lặng chỉ có tiếng gió tuyết rít gào, cùng tiếng bước chân một người một ngựa cao thấp không đồng nhất, một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng than nhẹ một tiếng: "Ngay cả ngủ thϊếp đi cũng cau mày sao..."

Mặc dù lông mày đang nhíu chặt lại, nhưng đứa nhỏ này lại có thể ngủ ở trước mặt hắn một cách không phòng bị như vậy, điều này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười. Trên thế gian này, chỉ có kẻ địch là chân thật nhất, vì người thân cận nhất... Cũng tùy thời cũng có thể làm ngươi vạn kiếp bất phục, đưa ngươi vào chỗ chết!

Khóe miệng của hắn khẽ nâng, nụ cười này, lại làm cho người ta cảm thấy rét run cùng sợ hãi ở trong lòng, ánh mắt u ám, hình ảnh lạnh lùng cô tịch mà Vô Tà chưa từng thấy qua.

Đứa trẻ trong ngực khẽ cựa quậy, nhẹ tựa như không, ngày thường mọi người không thích thế tử của Tĩnh Vương, giờ phút này lại ngủ thϊếp đi trong ngực người mà nàng không thể tin tưởng nhất, Tần Yến Quy như có điều die

nda

nle

q

uyd

on suy nghĩ mà chăm chú nhìn nàng, bởi vì duy trì sự trầm mặc, làm cho Truy Nguyệt đuổi theo ở phía sau cũng có chút bất an mà kêu lên, đuổi kịp đến bên người Tần Yến Quy, dùng đầu đẩy vào Vô Tà ở trong ngực hắn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nó xác thực có chút bận tâm tiểu quỷ này có phải đã chết rồi hay không?

Tần Yến Quy không khỏi bật cười. Xem ra đứa trẻ này thật sự có chút bản lĩnh, ngay cả Truy Nguyệt rất có linh tính cũng bị nàng hàng phục, mà thôi, tạm thời xem đây như là phần thưởng lần này, dung túng nàng một lần cũng được.
« Chương TrướcChương Tiếp »