Tiểu Hoàng Không Phải Tiên

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: Ruby_0411 (tangthuvien) Edit: bttran Từ thủa khai thiên lập địa cho đến nay, làm sao chỉ có phượng hoàng nàng là không hay ho? Lúc đầu là phượng lạc giữa bầy gà, may mà gặp được Phượng vươn …
Xem Thêm

Chương 5: Tu hành ở Thiên cung
Ma thần cao cao tại thượng, bên cạnh là một con chim xấu xí

“Con chim xấu xí trúng độc, trong cả sáu giới, duy có ta có thể cứu ngươi.”

Nghe được chữ “Cứu”, Điền Chân ngừng rơi lệ — được rồi, xấu xí thì xấu xí, hình dung này cũng coi như thích hợp với nàng, Ma thần đại nhân vô địch thần uy, coi rẻ con chim nhỏ nàng cũng có thể hiểu được.

Ma thần lên tiếng nói “Được, trung thành bảo vệ cho chủ, có dũng khí.”

Dũng khí! Điền Chân chờ mong.

“Ta sẽ cứu ngươi một lần.” Ma thần hạ quyết định không nên mất nhiều thời gian, nói liền làm, vén tay áo nhấc nàng lên xem, bàn tay phải xinh đẹp như ẩn như hiện.

Đây là… Tính dùng chưởng lực bức độc? Ý thức được không thích hợp, Điền Chân bắt đầu lo lắng .

Đây là vì Thượng cổ sát thần chuyển thế, trong nháy mắt có thể làm cho ngàn vật hi sinh, thần lực mạnh mẽ nhường này nhỡ đâu khống chế không tốt nàng thật có khả năng sẽ biến thành tro cốt giống như Ngọc Trần thiếu cung…

Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, cả người đau nhức.

“Oa ——” một tiếng kêu lên, Điền Chân bay xa hai trượng, ngã xuống, miệng mũi và tai đồng loạt bị chảy máu.

Chưởng lực dừng lại, tay áo hạ xuống, Ma thần khoanh tay: “Độc đã bức ra.”

Máu đen ra lẫn máu tươi, thật lâu không ngừng, ngũ tạng lục phủ giống như bị nghiền nát, hô hấp càng ngày càng khó khăn, Điền Chân nằm trên mặt đất hấp hối, ngay cả khí lực khóc còn không có, chỉ còn chút ý thức trong đầu.

Độc muốn bức ra xong, nàng cũng muốn tiêu.

Lực đạo nhẹ như vậy mà vẫn tạo nên hậu quả nghiêm trọng. Ma Thần không thấy có gì bất ổn: “Con chim nhỏ xấu xí nhà ngươi có thể chết trong tay ta còn hơn là trúng độc mà chết.”

Miệng Điền Chân vinh hạnh phun ra ngụm máu, thiếu chút nữa thì tuyệt mệnh bỏ mình.

Nàng sớm dự đoán được sát thần không am hiểu cứu người, trị liệu thất bại giống như vậy còn không bằng trúng độc, ít nhất có thể sống lâu trong chốc lát.

Một luồng ánh sáng không tiếng động bay tới, rơi xuống đất hóa thành hình người, hóa ra Triều Hoa Quân ở trên núi, cũng nghe thấy tiếng phượng kêu. Cho nên vội vàng trở về, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Thấy rõ tình huống, Triều Hoa Quân vội vàng ôm lấy Điền Chân, vừa kiểm tra tâm liền lạnh lẽo, giờ phút này nàng rõ là lục phủ ngũ tạng vỡ nát, đã mất khả năng sống, chỉ vì phượng hoàng vốn có tác dụng tự chữa thương, cho nên mới chậm chạp chưa tắt thở.

“Đây là ý tứ gì, biểu đệ?”

Ma thần cũng không biện giải, nghiêng người: “Hậu quả đối nghịch cùng ta, như nó là bình thường.”

Triều Hoa Quân cuối cùng cũng không mất đi bình tĩnh, với lực lượng của vị biểu đệ này mà nói, hắn thật ra muốn gϊếŧ ai, sẽ không để tình huống trọng thương đến chảy máu “Tộc Thần vũ không có khả năng phản bội Thiên giới.”

“Niệm sự giao tình ngày xưa, ta đã dễ dàng tha thứ cho tộc Thần vũ nhiều năm” Ma Thần phất tay áo, “Nhưng bởi vì ngươi liên tiếp nhúng tay vào chiến sự, sau này ta đối với tộc Thần vũ sẽ không hề lưu tình.”

Triều Hoa Quân thở dài, nói: “Biểu đệ thân là người của thần giới, không cần chờ ta đề cập nhưng ngươi nên bảo vệ Thiên giới mới đúng, làm gì lại cố ý đối nghịch? Nếu quay trở về, bệ hạ tất nhiên trọng dụng, trong tương lai sẽ công thành danh toại, lưu danh vạn cổ.”

“Ngươi lừa ta gạt, tranh quyền đoạt lợi, Thiên giới như vậy không xứng ta bảo vệ” Ma Thần ngâm một tiếng thật dài, lại nâng cằm lên “Ta một mình cũng có thể đứng đầu một phương thiên giới.”

Triều Hoa Quân lắc đầu.

Ma Thần nói: “Nghe nói, tộc Thần vũ có người sẽ đánh bại ta.”

Triều Hoa Quân cười khổ: “Đó là do Thánh Vô Danh vọng ngôn.”

“Phượng vương tộc Vũ, ngay cả ngươi có thêm mười vạn năm, ngươi cũng không thể địch lại ta ba chiêu, người nào có thể bại ta!” Tiếng cười nặng nề lộ ra vẻ vô cùng cuồng vọng, “Ta thực chờ mong, chứng minh lời tiên đoán của Thánh Vô danh.”

Gió mạnh cuồn cuộn nổi lên, tay áo đen vung lên, Ma thần biến mất.

.

Phượng hoàng lửa bên cạnh sớm tỉnh lại, tỏ vẻ khó hiểu đối với mọi việc phát sinh ra vẻ nhìn chủ nhân hỏi.

Triều Hoa Quân thở dài, chú ý đến máu đen dươi chân, mơ hồ đoán ra nguyên nhân: “Có người hạ độc?”

Điền Chân ngay cả dùng sức gật đầu cũng không có, cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ.

Ai lại muốn nhằm vào một con phượng hoàng nhỏ không hề có tu vi, việc ám toán này rõ ràng là nhằm vào chính mình nên làm nó bị thương. Ánh mắt Triều Hoa Quân, nâng tay, một vật nhỏ từ trong đất chui lên, phi vào bàn tay hắn.

Đó là một cái ấn của Tiên giới.

Triều Hoa Quân ngạc nhiên nhăn mi lại, sau một lúc lâu lại cúi đầu quan sát Điền Chân, trong mắt phượng hiện ra vẻ phức tạp.

Độc này cơ bản là không có thuốc giải, cho dù chính mình trúng mà muốn vận công ép độc cũng phải mất ít nhất hơn hai canh giờ, chậm trễ thì không thể cứu được. May mắn là độc trong người phượng hoàng nhỏ này được chưởng lực của Ma Thần bức đi ra, nếu không đúng là không thể cứu chữa.

Đáng tiếc, Ma thần nguyên là sát thần chuyển thế, chưởng lực này thân thể bình thường làm sao có thể chịu được, trước mắt rõ ràng là lục phủ ngũ tạng vỡ nát, khó thoát khỏi cái chết.

Dù sao cũng là con dân tộc phượng, làm bạn mấy ngày nay với hắn. Triều Hoa Quân cũng vui vì thấy nàng thông minh, am hiểu ý người nên rất có cảm tình, nếu trơ mắt nhìn nàng chết cũng không đành lòng, không cứu thì chắc chắn sẽ chết. Bộ dáng này làm cho hắn càng thể hiện vẻ chần chờ.

Muốn cứu, không phải không có cách, máu trong người Phượng vương có tác dụng cải tử hoàn sinh.

Nhưng mà máu của phượng vương là hết sực trọng yếu lại tâm huyết, là vương khí ngưng kết mà thành, quan hệ đến vận số của tộc vũ, mấy vạn năm mới được một giọt. Nếu đại thần nào thế vào chỗ của phượng vương sẽ được kế tục vương khí này, con dân khắp nơi cũng muốn có nó tu luyện, vương khí mà yếu, tu hành của tộc vũ sẽ bị hạn chế. Sinh tử do thiên ý, Thần vương đã chịu qua dạy dỗ cho dù nếu là ngoại lệ cũng tuyệt không thể vì cứu một con phượng hoàng nhỏ mà hiến máu.

Triều Hoa Quân ảm đạm, lại kèm vẻ bất đắc dĩ.

Lại nghĩ nó lúc trước dù không chút tu vi nào cũng hi sinh cứu người mà nay chính mình là Thần vương trong tộc thấy chết mà lại không cứu.

Một giọt máu không chỉ làm giảm vương khí, còn thể hiện cho ngàn năm tu vi, quả thực nếu được máu này, nàng liền có thể tự nhiên có được ngàn năm tu vi, chỉ cần sửa lại nội đan…

Trong lòng Triều Hoa Quân đột nhiên chấn động, lăng lăng nhìn Điền Chân trong lòng.

.

Sau khi tỉnh lại, Điền Chân phát hiện mình đã biến thành một con phượng hoàng to lớn!

Đương nhiên, vẫn là một con phượng hoàng lớn xấu xí.

Từ đầu tới đuôi dài hơn khoảng ba trượng! Nếu tính đầy đủ cả cánh chỉ sợ nàng còn to hơn hai lần so với phượng hoàng lửa kia! Đầu Điền Chân đầy mồ hôi lạnh, lông chim toàn thân tự dưng lại dựng thẳng đứng lên, đối với sự lớn nhanh này tỏ vẻ không thể chấp nhận được. Thật sự là rất dọa người, cái cảm giác này tựa như một con lợn sau khi ngủ mơ tỉnh lại lại phát hiện mình đột nhiên biến thành một con voi

Tối hôm qua hình như nàng bị trọng thương…

Điền Chân lập tức nhìn về phía Triều Hoa Quân , là lãnh đạo cứu nàng?

Triều Hoa Quân cười ôn hòa như trước, sờ sờ lên đầu nàng tỏ vẻ an ủi: “Đừng sợ, tiểu hoàng nhi rất nhanh là có thể biến thành người .”

Thân nàng đã có ngàn năm tu vi, chỉ thiếu một viên nội đan.

Mạng nhỏ được cứu sống, Điền Chân cảm kích không thôi, đồng thời bản thân cũng thấy cơ thể lớn lên tuy thực là khó hiểu nhưng vẫn cảm thấy khí lực tràn ngập toàn thâ, tinh thần sảng khoái..

Nhưng sự biến hóa này ảnh hưởng trực tiếp đến phục lợi của nàng, tuy phượng hoàng nhỏ khó xem nhưng tốt xấu gì cũng có thể trả vờ đáng yêu để cho mỹ nam ôm một cái. Nay hình thể to lớn thế này nhìn đi nhìn lại khó tìm được chữ đáng yêu, con chim lớn như thế này khẳng định sẽ không có mỹ nam nào sẽ ôm chạy đi khắp nơi nơi, mà nếu có thì trông sẽ hết sự kinh khủng.

.

Triều Hoa Quân đưa mắt nhìn về núi Ưu Bà, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Vẫn không tìm được tung tích người yêu, hắn tính buông tay? Điền Chân thở dài, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của phượng hoàng lửa bên cạnh có chút kỳ quái, căm giận còn mang theo chút thù địch.

Điền Chân hiểu biết rất nhanh, dùng cánh chụp lên nó.

Đại ca, tuy rằng ta lớn hơn, nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không lấy đi bát cơm của ngươi.

Cũng không ổn, trở về phải nghĩ biện pháp giảm béo, nhỡ đâu có lúc lãnh đạo nhìn bộ dáng nàng lại thấy ngứa mắt…

Điền Chân ho nhẹ hai tiếng, vẫy cánh bay về phía trước, một cái vẫy ước chừng bay xa hơn tám ngàn dặm.

.

Mạc Vũ Thiên cung đại nổi danh quả thực là nơi hư vô mờ mịt, không thấy trời, mây mờ mịt ngoài cung làm cho cả tòa Thiên cung cứ như lơ lửng giữa không trung.

Tường trong cung đều là những phiến đá lớn, không đồ sộ hùng vĩ giống như Thiên đình nhưng lại thừa vẻ lịch sự tao nhã, thanh lương. Vườn sau cung cây cỏ xum xuê, cũng có cây ngô đồng, còn có rừng trúc, khi thì lá ngô lấp lánh dưới ánh mặt trời, khi thì đọng lại những giọt mưa phùn dưới hoàng hôn, khi thì khóm trúc đón gió lay động, khi thì ánh trăng chiếu sáng vằng vặc.

Chính điện làm bằng đá cẩm thạch, thông thường Triều Hoa Quân đều làm việc ở phía sau điện.

Giống như một bóng đèn nhỏ ở đại điện, Điền Chân di chuyển cũng không khó, đối với một con phượng hoàng ăn cơm, Triều Hoa Quân phá lệ khai ân, cho phép nàng ăn cơm cùng với mình.

Đương nhiên, Điền Chân hiện tại không thể ngồi bàn, nàng yên lặng ngồi xổm ở góc tường, nhìn đồ ăn đặt trên bàn ở trước mặt, có cảm giác sỉ nhục thật sâu sắc.

Triều Hoa Quân an ủi nói: “Có nội đan, có thể hóa thành hình người .”

Điền Chân vẫn là cúi đầu, cả người đầy vẻ suy sút, chán nản.

Lãnh đạo nói qua, cùng với tu vi ngàn năm, thêm nội đan nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng không hiểu sao hai tháng qua nàng vẫn không luyện được, thật sự là phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, điều duy nhất nàng cũng có thể tự hào là mọi phượng hoàng ở Mạc Vũ Thiên cung cũng không có ai dám khinh dễ nàng, cánh nàng thỉnh thoảng chỉ có thể phất phất vài cái.

“Tiểu hoàng nhi đừng nhụt chí, ” Triều Hoa Quân sờ sờ lên đầu nàng “Ngươi có thể làm được.”

Điền Chân chua xót, nước mắt vòng quanh.

Triều Hoa Quân lấy ra một miếng thịt đưa lên miệng nàng: “Chuyện Tu hành cũng không nên nóng vội, từ từ sẽ được.”

Nhìn lên khuôn mặt tuấn tú kia lại nghĩ đến bộ lông nâu xỉn của mình, Điền Chân lắc đầu đi thong thả ra điện.

Triều Hoa Quân ngồi lại trên ghế.

Ít ngày nữa thái tử sắp xuất hiện Sử Thành của Tiên giới, Quân Sử khổng lồ, đưa người trà trộn vào không phải quá khó khăn, kế này tất nhiên là tốt. Sử Thành thái tử lập công, địa vị càng thêm củng cố nhưng nếu sự việc bại lộ, thái tử cũng có khả năng trở thành con tin, Thần hậu cùng biết chấp nhận thắng thua, tình huống trước mắt của tiểu hoàng nhi cũng làm cho người ta khó có thể lý giải…

.

“Sàn sạt”, Kình lực quá mạnh, lá ngô rụng đầy đất, vài tên tiểu đồng quét rác nghiên răng nghiến lợi, ánh mắt quả thực muốn phun lửa, thế nhưng vì Phượng vương đối với con phượng hoàng xấu này lại rất bao dung, bởi vậy tuy giận mà không không dám nói gì.

Tu vi ngàn năm không có nội đan khống chế, cho nên mới tạo ra hậu quả thế này. Điền Chân yên lặng nhảy xuống khỏi cây ngô đồng, ủ rũ đi theo tường cung hai vòng, cuối cùng lại quyết định trở về điện tìm Triều Hoa Quân , nghe lại hai lần phương pháp tu luyện.

Trong điện im ắng, Triều Hoa Quân không thấy.

Không có cách nào khác sao! Mặt đất trước mắt Điền Chân quay cuồng, nguyện vọng làm người chưa bao giờ mãnh liệt như vậy. Thần ơi, ban cho nàng một viên nội đan đi!

“Lạch cạch”, có cái gì rơi xuống.

Đó là một cái hộp nhỏ tinh xảo, không biết tại sao từ trên bàn rơi xuống, trong quá trình rơi bị va chạm làm cho nắp hộp bị mở ra, một viên màu đỏ giống như màu hạt minh châu từ từ lăn ra.

Điện đang mờ mờ sáng bỗng nhiên sáng trưng.

Làm cho sáng lên, chắc là cùng loại với dạ minh châu làm bóng đèn đi? Điền Chân nghển cổ xác nhận, xoay tròn người đứng lên, rũ rũ lông, đi qua dùng miệng nhấc viên minh châu lên để thả lại vào hộp.

Nhưng trong nháy mắt, minh châu bắt đầu chuyển động.

Giống như là có linh tính, viên minh châu nhỏ không chịu khống chế của nàng mà tự chui vào yết hầu, không chờ nàng phản ứng đã nhanh như chớp đi vào thực quản..

Điền Chân khϊếp sợ.

Đúng vậy, nó tự mình di chuyển! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là Tôn Ngộ Không biến thành?

Còn chưa kịp nghĩ ngợi xương cốt toàn thân bắt đầu đau đớn.

Đúng là không thể ăn linh tinh, không bị chết dưới tay Ma Thần mà chết vì ăn thì quả là oan uống. Điền Chân cảm giác không ổn muốn xoay người chạy đi ra ngoài cầu cứu.

Ở ngoài cửa có một người đang đứng, đôi mắt phượng thể hiện vẻ phức tạp.

Thêm Bình Luận