Trừ Lương phi trong lãnh cung, toàn tộc Lương gia đều bị tịch thu tài sản và xử trảm, có lẽ nàng ta nghe được tin tức này nên mới lựa chọn đi cùng bọn họ.
Tiêu Thừa Dịch giải tán hậu cung.
Thái hậu nổi trận lôi đình.
Hoàng thất Nam triều thưa thớt, thái hậu rút ra bài học, cố ý nạp cho Tiêu Thừa Dịch không ít phi tần, chính là để hắn khai chi tán diệp cho hoàng tộc.
Tiêu Thừa Dịch chỉ dùng một câu chặn miệng thái hậu: “Trẫm không nguyện ý, cho dù thái hậu người có nạp thêm cho trẫm bao nhiêu phi tử, cũng chẳng ăn thua gì đâu.”
Hậu cung chỉ còn lại một mình ta.
Không còn bí mật hại người, không còn lừa dối lẫn nhau, mỗi ngày ta đều mê mẩn xem làm sao để nướng đùi dê, quay thịt dê, hoặc thỉnh thoảng Tiêu Thừa Dịch sẽ cầm một chồng tấu chương qua, cưỡng ép ta phê duyệt tấu chương cho hắn.
Thái hậu thấy tình cảm giữa bọn ta “rất tốt” nên cũng không nói thêm gì nữa.
Tiêu Thừa Dịch nói: “Bây giờ hậu cung chỉ còn một mình ngươi, ngươi muốn lên trời thì lên trời, muốn xuống biển thì xuống biển, tùy ngươi làm thế nào, có vui không?
Ta gật đầu, lại lắc đầu.
Hắn nhướng mày.
“Một mình quá nhàm chán.”
“Hay là hoàng thượng, ngài tặng cho ta một con chó đi.”
Tiêu Thừa Dịch bảo thái giám tổng quản đưa cho ta một con chó trắng nhỏ lông xù, ta rất thích nó, cả ngày như hình với bóng với nó, mấy lần Tiêu Thừa Dịch mời ta đến Thừa Khánh Điện đánh cờ hoặc đi ăn đùi dê nướng, ta đều từ chối.
Chó trắng nhỏ mới là chân ái của ta.
Sau nhiều lần từ chối, Tiêu Thừa Dịch đích thân đến cửa, thấy ta và chó trắng nhỏ chơi đùa vui vẻ, hắn cau mày, vươn tay túm lấy chó trắng nhỏ ném qua một bên.
“Trẫm phải tịch thu món quà này lại.”
“Hoàng thượng, ngài nói mà không giữ lời, quà tặng đi rồi làm gì có chuyện lấy lại chứ.”.
TruyenHD“Lời của trẫm chính là thánh chỉ.”
“Ngài chính là thô bạo không lý lẽ, bắt nạt ta.”
Ta lại bắt đầu giả vờ khóc.
Quả nhiên Tiêu Thừa Dịch ăn một vố này của ta, lập tức nộp vũ khí đầu hàng, thấy ta chơi với chó trắng nhỏ một cách vui vẻ, hắn ở bên cạnh ghen tị: “Trước đây cũng không thấy ngươi nhiệt tình với trẫm như vậy.”
Còn phải nói à?
Ta bảo Tiểu Bạch bắt tay, đứng dậy, xoay vòng, nó đều biết, ngài biết không?
7
Khi ta ý thức được mình thích Tiêu Thừa dịch, chính là vào một lần hắn bảo vệ ta.
Trong cung có thích khác, ta ra ngoài xem náo nhiệt, bị thích khách bắt.
Thích khách cũng không có được lợi ích gì, bị cấm quân trong cung bao vây trùng trùng, căn bản mọc cánh cũng khó thoát.
Có lẽ, người chết chỉ có ta và thích khách.
Tiêu Thừa Dịch đứng trước mặt cấm quân, ánh mắt như sương giá, nói với người bên cạnh: “Lấy cung tên cho trẫm.”
Thích khách vẫn trông chờ vào may mắn, hi vọng mượn ta mà chạy thoát, nhưng Tiêu Thừa Dịch lại nhìn ta nói: “Bé con, ngươi tin trẫm không?”
Ta gật đầu.
“Nếu tin thì nhắm mắt lại.” Hắn nói.
Ta nghe lời nhắm mắt.
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Cùng với âm thanh tên nhọn xé gió bay đến, ta chỉ cảm thấy trên mặt bắn lên thứ gì đó ấm nóng, sau đó một đôi tay vững chãi ôm lấy ta, ta ngẩng đầu, va vào ánh mắt của Tiêu Thừa Dịch.
Hắn nói: “Không sao rồi, bé con, không sao rồi.”
Lần đầu tiên bị thích khách bắt, suýt chút nữa mất mạng, cả đêm ta đều mơ thấy ác mộng, Tiêu Thừa Dịch ở lại với ta, nắm tay ta, kể chuyện cười cho ta nghe, chọc cho ta vui vẻ.
Thái giám tổng quản bên cảnh hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được nói: “Hoàng thượng, lát nữa ngài phải lên triều sớm rồi, ngài có cần nghỉ ngơi một chút không.”
“Cút cho trẫm.” Tiêu Thừa Dịch dùng chân đá vào mông thái giám tổng quản, “Một ngày không lên triều thì chết à!”
Ta cười phụt một tiếng.
Hắn như trút được gánh nặng: “Tiểu nha đầu, cuối cùng ngươi cũng cười rồi, ta còn tưởng ngươi bị dọa cho ngốc rồi chứ.”
Một câu tiểu nhà đầu của hắn, làm cho trái tim ta run rẩy.
Sau lễ sinh thần mười sáu tuổi của ta, trong cung tổ chức đại điển phong hậu.
Ta và Tiêu Thừa Dịch trở thành phu thê danh chính ngôn thuận.
Sau khi tất cả kết thúc, ta ngồi trên long sàng, Tiêu Thừa Dịch đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng giở khăn trùm đầu của ta ra, thở dài rồi cười: “Trẫm có tính là trâu già gặm cỏ non không.”
Hắn lớn hơn ta mười hai tuổi, lúc ta vừa ra đời, hắn đã là Nam Lâm Vương nho nhỏ.
Lần đầu tiên gặp hắn, ta sợ hắn.
Lần thứ hai ta gặp hắn, ta kính hắn.
Dần dần, những sợ hãi và cung kính này biến thành một loại tình cảm khác.
Nam Lâm Vương, có lẽ cũng từ khoảnh khắc ta ra đời, đã định sẵn có duyên với ta.
Đêm đến, vô cùng yên tĩnh.
Ta nằm trên long sàng, Tiêu Thừa Dịch nằm bên cạnh ta, dưới ánh nến, hắn thanh tú lạ lùng, đáy mắt đầy dịu dàng: “Bé con, nàng có sợ trẫm không, có cảm thấy trẫm già không?”
Ta thành thật gật đầu: “Tuổi tác ngài có hơi lớn..”
Khi hắn đang đen mặt, ta chuyển hướng: “Nhưng cha ta từng nói, lớn tuổi một chút thì thương người.”
Hắn nhìn ta trưởng thành, ta biết sự do dự trong lòng hắn.
“Ta vẫn sợ nàng hối hận.” Tiêu Thừa Dịch thở dài, “Trước giờ nàng chưa từng gặp gỡ nam tử cùng độ tuổi với nàng, từ lúc tiến cung đến nay, liền bị ta ảnh hưởng, nếu như một ngày nào đó nàng thông suốt, liệu có hối hận về quyết định hôm nay không.”
“Ít nhất hiện tại ta không hối hận.” Ta nhìn vào mắt hắn.
Hắn giơ tay, dập tắt đèn cầy, hắn nằm bên cạnh ta, nhẹ giọng nói với ta: “Cảm ơn nàng, bé con.”
“Cảm ơn nàng, khiến một đời tịch mịch của ta có thêm hi vọng.”
Câu phía sau, hắn cho rằng ta không nghe thấy, nhưng ta nghe thấy rồi.
Một năm qua đi, bụng ta không có bất kì tin tức gì, thái hậu sốt ruột vô cùng.
Bà ấy vòng vo tam quốc, cho rằng có phải là Tiêu Thừa Dịch không được không.
Sau khi trở về, ta nói chuyện này cho Tiêu Thừa Dịch nghe, hắn giận đến suýt chút nữa đập gãy bàn, gương mặt anh tuấn lúc xanh lúc trắng: “Bé con, nàng không nói với thái hậu, một năm nay ta…”
“Không hề đυ.ng vào ta phải không?” Ta tiếp lời
Mặt hắn khó khăn đến đỏ lên, làm cho mang tai cũng theo đó mà đỏ vô cùng.
Nam Lâm Vương bất khả chiến bại, hoàng đế hiện tại của Nam triều, lại đỏ mặt trước mặt ta.
Ta đi đến bên cạnh hắn, hai tay ôm mặt hắn: “Hoàng thượng, thần thϊếp đã trưởng thành rồi.”
Mười sáu tuổi rồi, giống như thái hậu nói, bà ấy mười sáu tuổi đã có hoàng nhi.
Hắn quay mặt đi, hô hấp có hơi nặng nề: “Vẫn chưa đến lúc.”
Ta cười: “Vậy phải đợi đến khi nào, bảy tám mươi tuổi, đến lúc đó tuổi ngài quá lớn rồi, lỡ như thật sự không được, vậy chúng ta chính là tội đồ của Nam triều đó.”
Hắn nhìn chằm chằm: “Nàng nói ai không được?”
Ta cố ý khıêυ khí©h hắn: “Hoàng thượng, ở đây ngoài ngài ra, còn có ai?”
Tiêu Thừa Dịch bỗng nhiên đè ta lên giường nhỏ, ngắm nhìn gương mặt ta, hắn chầm chậm vươn tay, cẩn thận xoa nhẹ chân mày của ta: “Bé con, nàng đây là đang khıêυ khí©h trẫm.”
“Vậy ngài bị ta khıêυ khí©h chưa?”
Hắn tựa vào cổ ta, hô hấp nóng hổi phả lên trên: “Lăng Nhi, vẫn chưa đến lúc, đợi trẫm thêm chút nữa.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.
8
Con người ta, ngoài mặt vô hại thờ ơ, nhưng một khi nhận định một người, ta liền bắt đầu thực hiện hành động.
Sau khi biết mình thích Tiêu Thừa Dịch, ta hỏi ma ma: “Ta phải làm thế nào mới có thể khiến hoàng thượng đầu gối má kề với ta đây?”
Ma ma suýt nữa bị nghẹn nước trà, sau khi bình tĩnh lại thì nói: “Hoàng hậu nương nương, hay là thế này, tối nay người đổi cách ăn mặc, lại mời hoàng thượng uống chút rượu và ngắm trắng.”
Thế nên gần như đêm đến, ta ăn mặc mỏng manh và mát mẻ ngồi trên giường của hắn, đôi mắt hờ hững uống rượu, tiện thể vẫy tay với hắn.
Mắt Tiêu Thừa Dịch trầm xuống, khoảnh khắc tiếp theo trực tiếp xách cổ ta ném ra ngoài.
Ta sầu não không thôi.
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
Sau đó mỗi đêm, ta phải ở Thừa Khánh Điện ôm cây đợi thỏ, mà Tiêu Thừa Dịch không thay đổi ý định ban đầu, lần nào cũng ném ta ra ngoài.
Ta rất muốn đến trước mặt thái hậu cáo trạng.
Cho đến một ngày, Tiêu Thừa Dịch hỏi ta: “Muốn đi chơi không?”
“Đi đâu?”
“Không phải trẫm nợ nàng một chuyến đi Nam Lâm sao.”
“Được đó được đó.”
Ta tìm cơ hội đến làm nũng trước mặt thái hậu.
Vì ta là cháu gái của thái phó, lại là quốc mẫu Nam triều, thái hậu nhìn ta luôn mang theo vài phần yêu thích, bà ấy im lặng một lúc rồi thì thào nói: “Bây giờ hoàng đế về cùng con vài ngày cũng là điều nên làm.”
Năm ngày sau, Tiêu Thừa Dịch đưa ta về nhà một cách hoành tráng.
Ở nhà hai ngày, một buổi tối lộng gió, Tiêu Thừa Dịch dẫn ta lén chuồn ra ngoài.
Một con ngựa, hai con người, vài túi lương khô.
“Nếu như thái phó và thái hậu biết ta dụ dỗ nàng đến Nam Lâm, thế nào cũng lải nhải chết ta.” Tiêu Thừa Dịch ung dung nhảy lên lưng ngựa, trong đêm đen, gió rít bên tai ta, ta cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người hắn.
Ba ngày sau, chúng ta đến Nam Lâm.
Trước tiên Tiêu Thừa Dịch đưa ta vào quân doanh của Nam Lâm Vương.
Thấy ta và Tiêu Thừa Dịch xuất hiện ở quân doanh, Từ Lâm vô cùng kinh ngạc, sau khi hết kinh ngạc thì hiểu ra, hắn không hề hành lễ quân thần với Tiêu Thừa Dịch, mà là chắp tay hành lễ bái sư: “Sư phụ, sư nương.”
Ta bị tiếng gọi sư nương này làm cho đỏ mặt.
Ban đêm ở Nam Lâm rất yên tĩnh, trời đêm trong vắt, gió ở nơi này không giống như mưa phùn rả rích ở Giang Nam, có hơi mạnh, ngược lại rất giống Tiêu Thừa Dịch.
“Ngồi một mình ở đây không sợ lạnh sao?” Người nói là Từ Lâm.
“Ta không ngờ còn có một ngày người và sư phụ sẽ về Nam Lâm, người biết sư phụ từng nói gì không?”
“Nói gì?”
Từ Lâm lại nói: “Sư phụ từng viết không ít thư qua đây, nói trong cung có thêm một con nhóc, rất phiền phức…”
Mặt ta chảy vạch đen, âm thầm nghiến răng.
Từ Lâm nhìn bầu trời đêm trong vắt: “Từ lúc sư phụ mười hai tuổi đã trải qua cuộc sống đao nhọn liếʍ máu trên chiến trường, Nam Lâm này lối sống thô lỗ, tính cách của sư phụ cũng mạnh mẽ quyết đoán, cho nên ngài ấy ăn nói và làm việc có chỗ không đúng, người đừng để trong lòng.”
Điểm này ta sớm đã biết rồi.
So với ta, hoàng đế hắn càng cần phải học lễ nghi hơn, nhưng ai dám dạy hắn chứ?
Hắn nổi giận rồi thì thường thốt ra vài câu lão tử, mấy lão già cổ hủ ở trong triều trừ thở dài ra còn có thể làm gì?
Tuy hắn thô lỗ, không làm nổi một quân tử nhẹ nhàng, nhưng từ sau khi hắn đăng cơ, Nam triều yên ổn thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, như vậy là đủ rồi.
(Truyện được dịch bởi BottlePH và cập nhật tại fanpage Ổ Truyện Này Chứa Sự Cuteo)
“Người sợ ngài ấy không?” Từ Lâm hỏi ta.
“Không sợ.” Ta cười, “Lúc bắt đầu thì sợ, nhưng sau khi ngài ấy nướng đùi dê cho ta, ta cảm thấy ngài ấy không hề đáng sợ.”
Từ Lâm cười: “Sư phụ quả nhiên vẫn là sư phụ đó.”
Lúc về quân trướng, Tiêu Thừa Dịch đã ngồi trong quân trướng đợi ta, hắn hỏi ta: “Đi đâu thế, muộn như vậy mới về?”
Ta hừ một tiếng, không để ý đến hắn.
Hắn nắm lấy tay ta: "Nhóc con gan lớn rồi nhỉ, trẫm hỏi nàng, vậy mà nàng dùng mũi trả lời?”
Ta nghiến răng: “Là ngài nói ta là nhóc con, rất phiền phức trước.”
Hắn sững người một hồi, sau đó cũng nghiến răng với ta: “Cái tên nhóc Từ Lâm này.”
Ban đêm ở Nam Lâm lạnh như nước, ta nằm trên chiếc giường trải da cáo dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Ta nhìn Tiêu Thừa Dịch ở giường đối diện, lặng lẽ nảy ra sáng kiến.
Lúc ta nằm bên cạnh hắn, Tiêu Thừa Dịch đột nhiên mở mắt, hắn lật người nắm tay ta, giữa trời đất quay cuồng, hắn đã treo trên người ta.
Thấy là ta, biểu cảm cảnh giác trên mặt hắn bỗng mờ đi, chuyển thành sự dịu dàng khó hiểu.
“Sao vậy, không ngủ được à?”
Ta mềm mại nói: “Ta lạnh.”
Hắn gật đầu: “Nam Lâm này vào đêm sẽ rất lạnh, ta đi gọi Từ Lâm lấy thêm vài chiếc chăn đệm sang đây.”
“Muộn lắm rồi.” Ta ám chỉ, “Nơi này có sẵn chăn đệm rồi.”
Tiêu Thừa Dịch rất nhanh đã phản ứng lại, hắn ngồi dậy muốn đi, bị ta kéo lại, ánh mắt ta trong suốt, cực kì tủi thân: “Từ Lâm đã gọi ta là sư nương rồi.”
“Bé con…”
“Ta là thê tử của ngài.” Hai tay ta ôm lấy cổ hắn, “Tiêu Thừa Dịch, ta thích ngài, lẽ nào ngài không thích ta sao?”
“Ta không thích được hôn trán.” Ta tiếp tục nói.
Người Tiêu Thừa Dịch dần dần nóng lên, ta cảm nhận được rồi.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nâng người, hôn vào cánh môi của hắn.
Ban đêm ở Nam Lâm, quả thật rất lạnh, nhưng ta lại cảm thấy ấm áp như mùa xuân.
Bên ngoài, vầng trăng ngượng ngùng đỏ mặt