Quyển 1 - Chương 50

Hắn có vẻ đã tỉ mỉ ăn mặc một phen, có phong cách của một chàng trai thảo nguyên pha trộn với quần áo của vùng đồng bằng Trung Nguyên, thoạt nhìn lại khá tương đồng với Chử Sở.

Trên trường đua ngựa không có chỗ ngồi, ba người đứng đối mặt nhau, chỉ có Chử Sở nằm xuống lắc lư, cố gắng vểnh tai lên để giảm bớt cảm giác có mặt.

Lâm Tuyên Phong cắn môi, nhẹ giọng nói: "Tình huống của ta trong cung thật sự không ổn, cũng sẽ không giấu diếm hai vị đại nhân. Phụ thân bệnh nặng, trong triều không có người thừa kế, đại ca phái ta tới đây lần này hoàn toàn không có ý định cho ta quay về."

Tiểu công tử cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy u buồn, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy có chút trìu mến

Đôi môi mỏng của Dụ Triều khẽ nhếch, bình tĩnh nói: "Khánh Toại cùng Đại Chử ta có quan hệ gì chứ?"

Lâm Tuyên Phong không thể tin được nhướng mắt, đôi mắt câu nhân đỏ lên một mảnh, hắn không có biện pháp, không thể không ép buộc nói: "Nếu như đại nhân chịu giúp ta, ngày sa Khánh Toại nguyện ý cống nạp cho Đại Chử mười năm, cùng Đại Chử kết trăm năm hòa bình không tái chiến."

Đệ Ngũ Thừa Trạch cùng Chử Sở nghe đến phát chán, cười lạnh nói: "Tam hoàng tử điện hạ thật sự rất coi trọng ta."

Gã không nói hết câu, lại hoàn toàn hướng ra ý mình muốn nói, Lâm Tuyên Phong không hề biết tự lượng sức mình, không hề có vốn, lại còn dám suy tâm vọng tưởng.

"Nếu, nếu như tướng quân còn cảm thấy không đủ..." Lâm Tuyên Phong nhắm mắt lại, phảng phất chịu đại oan ức: "Ta còn có thân thể này, tùy ý hai vị đại nhân."

Chử Sở mở mắt ra, nghe quen quen nha.

Thừa tướng hơi nhướng mày, nhìn đôi má phúng phính của Bệ hạ với vẻ thích thú.

Đệ Ngũ Thừa Trạch lại cảm thấy đầu óc của hắn thực sự có bệnh, không chút lưu tình mở miệng: "Điện hạ ăn nói cẩn thận, ta sớm đã có người trong lòng, chớ để người khác nghe thấy rồi hiểu lầm, càng không nói đến nhúng tay đến quốc sự của Khánh Toại, ta còn có quốc gia của ta, không rảnh quản đến quốc gia của ngươi."

Chử Sở gật đầu đồng ý, chính là nếu ta đi giúp ngươi, vậy phải làm sao bây giờ.

Thanh âm Dụ Triều nhu hòa, nhưng là lời nói lại không giống nhau: "Nếu như mỗi người đều giống như Điện hạ, tìm được thứ mình muốn, muốn dâng hiến cho ta, như vậy sẽ gây loạn thiên hạ."

Ý tứ chính là ngươi là cái thá gì chứ, không biết tự mình soi gương à.

Chử Sở phồng má, kéo tay áo Dụ Triều, cảm thấy bản thân y cũng bị nói đến a.

Nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vỗ vỗ tóc của y an ủi, Dụ Triều bình tĩnh nói: "Điện hạ nếu không có việc gì, sớm một chút trở về hậu viện đi, đến lúc tổ chức đại hội thì mời sứ bộ gặp nhau ở bãi săn."

Với dung mạo và dáng người này, Lâm Tuyên Phong đã thu phục được rất nhiều đại thần quan trọng của Khánh Toại, không thừa tướng lại trả lời như vậy, cúi đầu che đi ánh mắt oán hận trong mắt.

Ngẩng đầu nhìn lại liền trở về bộ dạng đáng thương, nước mắt đọng trên khóe mắt không chịu rơi, hắn còn cố kiềm lại đến khi tràn đầy mới để chúng rơi xuống, bọ dạng hoa lê đái vũ này, so với nữ nhân còn mê người hơn ba phần.

"Ta như vậy mới biết, là Tiểu Vương lỗ mãng, hôm nay ta liền coi như chưa từng vào cung, chưa từng gặp qua hai vị đại nhân..." Khuôn mặt lã chã chực khóc cùng với ngữ khí đáng thương như vậy, ngay cả Chử sở cũng không nhịn được thương tiếc.

Y âm thầm hỏi hệ thống: "Nguyên bản cốt truyện là như thế nào?"

Hệ thống: [Cùng ngươi giống nhau.】

Anh ta nói vô nghĩa, nhưng Chử Sở lại có thể nghe hiểu được, ý tứ chính là y đoạt lấy thiên mệnh của người ta.

“Nhưng đây là nhiệm vụ.” Chử Sở không biết có đúng hay không,:“Mà ngươi chính là hệ thống của ta.”

Hệ thống không nói chuyện, Chử Sở cũng không hỏi lại.

Chờ khi y định thần lại, Lâm Tuyên Phong đã rời khỏi trường đua ngựa, bóng lưng lộ ra một chút uể oải, ngay cả dáng đi cũng giống như được thiết kế sẵn.

Nhưng không ai trong số ba người phía sau nhìn hắn.

Ngựa đỏ giơ vó lên, tiểu bệ hạ lười biếng bị nhấc lên, bàn tay to lớn của thừa tướng đánh đến mông y, hơn nữa bờ mông đều vừa đỏ vừa phát nhiệt

Y còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn, lại bị tướng quân bên kia tát thêm một cái, lần này ngay cả đường gân trên mông cũng vì chấn động mà tê dại, tiểu huyệt bên dưới mắt thường cũng có thể nhìn thấy co rút, lặng lẽ đem một nửa mảnh vải xung quanh ngậm vào.

Chử Sở cụp mi, một lời cũng không nói nổi.

Dụ Triều nâng chiếc cằm mảnh khảnh của y lên, để y tựa vào lòng bàn tay ấm áp của mình.

"Đau không?"

Chử Sở bị nhấc lên giữa không trung, hai tay hai chân buông thõng, bộ dạng vừa ngốc vừa đáng thương, y lắc đầu, nhưng vẫn không nói chuyện.

Tên của chú ngựa nhỏ là Tiểu Hồng, là cái tên mà Chử Sở nghĩ nửa ngày mới ra.

Y bị ôm phóng đến trên lưng của Tiểu Hồng, Đệ Ngũ Thừa Trạch vỗ vỗ mông ngựa để Tiểu Hồng chậm rãi đi về phía trước, tiếp tục dạy y cưỡi ngựa, "Ai làm ngươi ủy khuất?"

“Ta làm các ngươi khó xử sao?” Chử Sở vẫn ôm cổ Tiểu Hồng, nửa người trên nằm ở trên lưng ngựa, ngay cả Dụ Triều nhìn thấy cũng không khỏi cong môi.

Mí mắt y khẽ run, thấp giọng nói: "Ta cái gì cũng đều không có, các ngươi có phải hay không đều chướng mắt ta, tam hoàng tử nói đúng, công thần không nên hàng ngày đều đến trong cung làm cái loại chuyện nhục nhã thân phận này."

"Tôi..."

Động tác của Lâm Tuyên Phong hôm nay cùng với ngữ khí đều hoàn toàn tương đồng, không trách y nghĩ nhiều, y ủy khuấ ngay cả chóp mũi cũng đều nhăn lại, giống như người bị cự tuyệt là y, bị mấy lời nói khinh thường đó cũng là y vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay bị nỗi buồn chiếm giữ, giọng nói như bị bóp nghẹt.

Dụ Triều vuốt thẳng mái tóc rối bù của y, chậm rãi nói: “Công thần cũng là thần, bệ hạ là quân, thần đương nhiên nguyện chết vì bệ hạ.”

Đem những suy nghĩ xiêu vẹo uốn thẳng lại.

Hắn khẽ thở dài.