Quyển 1 - Chương 35

Thiếu gia nhu nhược ôn nhu, ngay tại thảo nguyên mênh mông như Khánh Toại, toàn ngựa hoang nam nhân thì to lớn, làm gì có phong thủy để nuôi dưỡng ra một người phấn phấn nộn nộn thế này được chứ.

Mục tiêu của đứa con định mệnh quả nhiên rất rõ ràng, Lâm Tuyên Phong nhìn tể tướng và tướng quân lần lượt đứng đầu trong số các triều thần, Chử Sở hoàn hồn, vô tình xoa xoa mông của mình, đôi mắt câu nhân cũng hồng lên ba phần.

Hận không thể đem cái người khiến y đau lòng này chém chết.

Đệ Ngũ Thừa Trạch di chuyển bước chân, nhưng cân nhắc thời cơ đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bệ hạ, cuối cùng vẫn dỗ y ngồi thẳng lại. Cùng sứ đoàn người một câu ta một câu, đem khẩu âm của Khánh Toại làm hỗn loạn đến mức không ai nghe hiểu.

“Thần đã sớm nghe nói Đại Chử hưng thịnh phồn vinh, dân chúng mỗi người đều giàu sang, lần này đến đây quả nhiên lời đồn không phải là giả, bệ hạ thật có cách trị quốc, mong rằng ngày sau cũng có thể cùng Khánh Toại ta bù đắp cho nhau.”

"Nơi nào có, Khánh Toại ngựa béo cường tráng, nhân dân phong tục phóng khoáng, thật sự làm cho người Trung Nguyên bọn ta mở rộng tầm nhìn."

Triều thần và sứ bộ khen nhau, đi lòng vòng hồi lâu không nói một lời chính sự nào.

Trấn Bắc vương tiến lên một bước, dùng một đôi mắt ưng u ám nhìn chằm chằm Chử Sở, sau đó đối sứ bộ nói: “Cuộc sống của dân chúng làm gốc, Đại Chử cùng Khánh Toại tự nhiên là có mối quan hệ tốt, không biết Khánh Toại bệ hạ có ý kiến như thế nào.”

Hoàn toàn bỏ qua Chử Sở tự mình đi đến cuộc đàm phán.

Dụ Triều thấp giọng ngắt lời bọn họ: " Ta lại không biết khi nào Trấn Bắc vương mới là người làm chủ của Chử Đại vậy."

Chữ vương bị đè nặng xuống một chút, như có như không trào phúng lão ta.

Chử Chấn ở trước mặt mọi người bị làm cho mất mặt, sắc mặt âm trầm như đáy nồi, vung tay áo tức giận khịt mũi: "Mời tướng quân chiếu cố cho ta!"

"Ha ha ——" Đệ Ngũ Thừa Trạch cười to một tiếng: "Vương gia lớn tuổi, làm việc nhất định khó tránh khỏi hồ đồ, chỉ là không biết bệ hạ có hảo tâm tha thứ ngươi hay không."

Hai người các ngươi hoàn toàn chặn đường Trấn Bắc vương, khiến lão lên không được mà xuống cũng không xong, mất mặt trước mặt các quan.

"Ta đã sớm nghe nói qua phong thái của tướng quân và thừa tướng, nhưng hôm nay gặp mặt, thật sự là phi phàm."

Hai mắt Chử Sở sáng lên, hơi nghiêng người về phía trước, gần như chống cằm xem diễn.

Đến đây đến đây.

Đệ Ngũ Thừa Trạch sắc mặt không vui lui lại hai bước, nói chuyện bình thường được rồi, ngươi tới gần như vậy làm gì.

Khánh Toại đúng là một nước nhỏ man rợ, những người được đưa lên đây lại bất lịch sự thiếu lễ nghĩa thế này, nên kêu bệ hạ cách xa một chút, kẻo nhiễm những thói hư này sẽ không tốt.

Hình phạt sáng nay nặng hơn một chút, cần phải dỗ dành thật cẩn thận mới được.

Đệ Ngũ Thừa Trạch không thèm nhìn thiếu gia trước mặt, tự nhiên không thấy hắn sắp cắn răng chịu đựng.

Lâm Tuyên Phong chắp tay hành lễ, nhìn tể tướng với đôi mắt cô đơn.

Dụ Triều không trốn tránh, nhưng khi hắn khom người cọ tóc vào triều phục, phủi ống tay áo, giống như phủi đi mấy thứ bẩn thỉu, trong đôi mắt trầm tĩnh của hắn vẫn không có gì.

Hôm nay, trong triều có thể coi là tan rã không vui, Lâm Tuyên Phong bị người ta phớt lờ, tự nhiên sẽ không trước mặt mọi người giễu cợt mình nữa, cho rằng vẫn luôn có cơ hội để gặp hai người bọn họ.

Uy tín của Chử Chấn đã mất đi gần hết, những đảng viên còn lại cũng không đáng sợ, nếu như kỳ săn bắt mùa thu thu xếp ổn thỏa thì sẽ không có thay đổi.

Chỉ có Chử Sở cảm thấy vở kịch được hát cũng bình thường, nếu Lâm Tuyên Phong tích cực hơn, thì y vẫn sẽ thích vở kịch này, kỳ thật y đặc biệt yêu thích mấy vở kịch thiêu thân thế này a.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Chử Sở khi quay về tẩm cung.

“Bệ hạ, ngài còn ở trên giường sao?” Đệ Ngũ Thừa Trạch nhìn y, trong tay lau cây thước dài thường treo ở đầu giường, gã cười rất gian xảo, chưa bao giờ dùng đến chuyện giường chiếu, chỉ có lấy nó ra trong những dịp nghiêm trọng dạy cho y một bài học.

Làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy mông đau.

Chử Sở bĩu môi, đi tới nằm ở trên người thừa tướng đang ngồi ở đầu giường bên kia: "A Triều ca ca đau ta."