“Tiểu Bình, sao cháu lại ở đây?”
Sau khi nhìn rõ mặt người đến, người đàn ông trong phòng tràn ngập sự kinh ngạc.
“Tam thúc, thúc nhanh ra ngoài với cháu, nếu thúc tiếp tục ở lại, thúc sẽ không ra được nữa đâu.” Dương Bình không nói hai lời, lập tức tiến lên kéo Dương tam công tử rời đi.
Thế nhưng Dương Tam công tử - Dương Vũ lại hất tay Dương Bình ra, quay người đi về bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kia, biểu cảm trên người mặt gã tỏ rõ sự ghét bỏ: “Tiểu Bình, thúc ở đây thôi, ở đây thúc được hưởng thụ, thúc không muốn rời đi.”
“Tam thúc, nơi này là ảo cảnh do tà vật tạo nên, là ảo giác, thúc nhanh đi cùng cháu.” Dương Bình chưa từ bỏ ý định, cậu bé hết lời thuyết phục.
“Cháu nói linh tinh gì thế, cái gì mà tà vật, đây là Mị Nương của thúc, là tam thẩm của cháu, có đừng có vô lễ. Nếu không, đừng trách thúc trở mặt với cháu.” Dương Vũ tỏ vẻ không tin, ở nơi này, gã có thể cảm nhận được cảm xúc hạnh phúc da diết, sao gã nỡ rời đi?
Dương Bình không còn cách nào khác, chỉ có thể chĩa mũi nhọn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia: “Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì? Dám nhốt tam thúc của ta ở đây, ngươi không sợ đại sư sẽ thu phục ngươi ư?”
Người phụ nữ xinh đẹp tỏ vẻ bị dọa sợ, vội vàng rúc vào ngực Dương Vũ để trốn tránh, còn không quên châm ngòi ly gián: “Tướng công, người kia là ai thế? Đó thật sự là cháu của chàng ư? Ta thấy nó chẳng nghĩ cho chàng gì cả, rõ ràng hai ta lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng nó lại cứ chia rẽ đôi ta, không muốn chàng được hạnh phúc. Xem ra, nó cũng chẳng phải người tốt lành gì cả.”
Nghe vậy, Dương Vũ tức giận không thôi, gã mắng Dương Bình: “Tiểu Bình, càng ngày cháu càng không hiểu chuyện. Tam thúc cháu đã lập gia đình rồi, nơi này là nhà của tam thúc, người này là tam thẩm của cháu, cháu không nói được mấy câu dễ nghe, thì sau này cũng đừng đến đây tìm tam thúc nữa.”
“Tam thúc, thúc nói gì thế? Chúng ta là người một nhà, trên người chúng ta chảy chung dòng máu, sao cháu lại không muốn thấy thúc hạnh phúc cơ chứ? Chẳng lẽ thúc đã quên Trần tiểu thư là thanh mai trúc mã của thúc, hai người còn có hôn ước, qua nửa năm nữa thôi, hai người sẽ thành hôn. Thúc quên hết những chuyện này rồi ư?”
“Còn nữa, Trần tiểu thư một lòng yêu thúc, thúc không thể phụ bạc người ta được. Người ta vẫn đang chờ thúc đến cưới về nhà đó.”
Nghe thấy những lời này, Dương Vũ cảm thấy đầu óc mình vô cùng hỗn loạn, gã nhớ ra một vài cảnh tượng đứt quãng, vô cùng quen thuộc. Sự lo lắng giấu ở sâu trong đáy lòng cũng vì thế mà bị kéo ra ngoài.
Người phụ nữ xinh đẹp thấy tình thế không ổn, thì vội vàng cắt ngang dòng ký ức của Dương Vũ. Ả kéo Dương Vũ, để gã quay mặt về phía mình, rồi thổi nhẹ một hơi vào lỗ tai gã. Một luồng khí màu hồng nhạt lập tức chui vào đầu Dương Vũ.
Một giây sau, những ký ức lộn xộn và sự lo lắng trong đầu Dương Vũ biến mất chẳng còn tăm hơi, chỉ còn lại những ký ức về cuộc sống tốt đẹp với mỹ nhân.