Chương 42

Tiết sau thầy Khang gọi Cẩn Sơ đến văn phòng của ông: “Bạn Cẩn Sơ, vì mèo của em giúp trường bắt được một đào phạm hung ác cùng cực, trường quyết định trao cho nó một cái huân chương lấy đó ngợi khen, đồng thời về sau trường đặc biệt cho phép em có thể mang nó đi học cùng.”

Mắt Cẩn Sơ sáng lên: “Thật ạ?”

“Đúng thế, vậy hôm nay em có mang nó đến không? Huân chương đã gửi đến tay tôi rồi.” Thầy Khang nói, lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một chiếc huân chương khắc hình một cái đầu mèo bụ bẫm, phía trên còn buộc dải ruy băng xinh đẹp rực rỡ.

Cẩn Sơ thấy chiếc huân chương rất đẹp, kéo dây kéo áo ra: “Có mang đến, nó ở đây.”

“Meo……” Một cục lông lăn ra, mèo con mập mạp dùng chân dụi dụi mắt, ngáp một cái, vừa mới ngủ dậy xong.

Nhìn thấy bộ dáng con mèo ngây thơ đơn thuần, đôi mắt thầy chủ nhiệm lớp vốn đã nhỏ do mập lại càng híp lại chỉ còn một đường thẳng, trên mặt mang vẻ người ông hiền từ mỉm cười: “Thật là một nhóc đáng yêu.”

Ông lấy huân chương ra, muốn tự tay đeo lên cho mèo nhỏ. Rốt cuộc mèo cũng tỉnh táo lại, nhìn nhìn người mập mạp trước mắt, lại nhìn Cẩn Sơ. Cẩn Sơ nói với nó: “Có cái này thì về sau ta có thể mang ngươi tới trường.” Ngươi muốn chạy giỡn thế nào cũng không sao, không cần phải trốn mãi trong áo nữa. Những lời sau là dùng tinh thần lực nói riêng cho người bạn nhỏ nghe.

Tiểu Miêu Miêu vừa nghe xong, rất cao hứng, quay đầu lại để cái người này treo lên cho mình. Thầy Khang cẩn thận treo lên người nó. Huân chương đỏ lấp lánh đè lên lông ngực màu trắng, rất đẹp mà lại dễ thấy. Sau khi đeo xong, thầy Khang nhịn không được thuận tay sờ sờ cổ mèo, xúc cảm thật tuyệt.

“?” Mắt mèo hiện lên vẻ tò mò. Vì sao cái người mập mập này cười quái dị vậy?

Thầy Khang còn muốn sờ thêm hai cái nữa, nhưng kiên quyết kiềm chế lại, nói với Cẩn Sơ: “Được rồi, về lớp đi, lát nữa còn có tiết học. Con mèo nhỏ này sau này chú ý đừng để nó làm người khác bị thương, cũng đừng quấy rầy các bạn khác học tập là được.”

“Vâng, cảm ơn thầy.” Cẩn Sơ bế mèo lên, rời đi trong cao hứng vô cùng. Trong văn phòng, các giáo viên khác đều lập tức xuất hiện.

“Lão Khang, cảm giác thế nào?”

“Sướиɠ không?”

So với các học sinh, các giáo viên hiển nhiên rõ hơn hết những chỗ lợi hại của con mèo đó. Nếu không lập tức kéo đến giúp tên đào phạm kia, chỉ sợ cái mạng hắn sẽ phải giao cho Diêm Vương. Mà hắn vốn là tiến hóa giả cấp B dù xe huyền phù đè lên cũng không đè nổi hắn, kết quả lại bị một con mèo thoạt nhìn nho nhỏ mập mập mỡ mỡ một chút, dẫm vài cái đến nỗi thở thoi thóp.

Đều nói là do con mèo màu trắng cam đó nặng, nhưng cũng đâu có khả năng nặng đến độ đè chết người vậy?

Thầy Khang khinh thường liếc bọn họ: “Muốn sờ lắm mà sao vừa rồi trốn xa thế?”

“Ui cha, chẳng lẽ nói với học sinh của ông là, em học sinh này, tôi có thể sờ mèo của em không à?” Quá không đứng đắn, thể diện của giáo viên không cần nữa hả? Hơn nữa không biết vì sao mà, ngoài thấy hơi xấu hổ, không hiểu sao họ còn có chút không dám làm vậy.

Thầy Khang cũng rất hiểu với cảm giác này. Vừa rồi lúc thuận tay sờ một phen, trong lòng ông đúng là khẩn trương cực kỳ, bị con mèo đó nhìn chằm chằm thế mà thấy hơi hoang mang rối loạn. Chẳng lẽ thật sự sợ bị cào một phát hay sao?

Ông nhìn về phía mặt bàn, mặt bàn làm từ chất liệu đặc thù lúc này đã chậm rãi lõm xuống bốn dấu chân mèo.

Này ít nhất phải đến một hai trăm kg mới có thể thành như vậy, nhưng nhớ lại hình thể con mèo đó, thầy mập trầm mặc.

Đặt một con quái thú có sức mạnh ghê gớm như thế ở trong trường thật sự không sao chứ? Nhưng huân chương và đặc quyền lại do ngài hiệu trưởng đặc biệt phê chuẩn rồi. Ôi, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cả một đường Cẩn Sơ ôm mèo về lớp, thu hút đủ ánh mắt. Cẩn Sơ cực kỳ bình tĩnh, vì hiện tại Tiểu Miêu Miêu có “giấy thông hành” mà.

Trở về lớp, ánh mắt các bạn học cũng rơi xuống chú mèo trong lòng Cẩn Sơ.

“Bạn có thể mang mèo tới trường à?” Có người kinh ngạc hỏi.

“Ưm, bởi vì nó lập công đấy.” Cẩn Sơ liền đem huân chương sáng loáng cho đối phương xem, ai tới hỏi đều làm như vậy.

Cẩn Sơ đặt người bạn nhỏ lên bàn học, dặn dò nói: “Ngoan nhe, nếu thấy chán thì ngươi tự đi ra ngoài chơi, nhưng không thể chạy tới chạy lui ở trong lớp được.”

Sau đó ánh mắt giáo viên dạy tiết kế tiếp và các bạn học sẽ thỉnh thoảng đảo qua.

Bọn họ nhìn mèo, mèo cũng đang nhìn bọn họ, nằm gối đầu lên chân, có thể nói là quan sát vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng lại tự liếʍ liếʍ lông, đặc biệt có lạc có thú.

Bốn ngày đầu tuần trôi qua rất nhanh, tiết thực hành vào thứ sáu đã tới. Các học sinh lớp 99 cực kỳ chờ mong tiết thực hành đầu tiên, nhưng ai cũng không nghĩ tới, bọn họ sẽ được trực tiếp đưa đến quân doanh, còn được cho phép bước vào trong phi thuyền thật.

Đây là một phi thuyền cỡ trung, thật sự rất lớn, rất lớn, cực kỳ lớn. Bình thường có thể chứa một trăm nghìn binh lính, hơn nữa còn bảo đảm mỗi người đều có không gian sinh hoạt riêng. Toàn bộ mười nghìn học sinh khoa điều khiển phi thuyền rải rác tiến vào, lại không đáng kể chút nào.

Bọn họ tham quan bên trong phi thuyền, tìm hiểu các khu vực, đứng ở khu điều khiển cực lớn quan sát toàn bộ quá trình thao tác, thậm chí còn được mang lên trời bay một vòng quanh hành tinh. Giữa không trung, nhìn cảnh tượng bên ngoài phi thuyền, tất cả mọi người đều thấy choáng váng nhưng cũng thoả thuê mãn nguyện. Cũng có người từng ngồi trên phi thuyền, nhưng những điều đó khi trước đã trải qua hoàn toàn bất đồng với lúc này đây, chỉ cần nghĩ đến sau này mình cũng có thể dùng đôi tay của bản thân điều khiển một thứ to lớn như vậy bay trên trời, ngao du vũ trụ, máu trong thân thể đều sôi trào.

Cuối cùng, bọn họ còn gặp được ngài hiệu trưởng kiêm Tổng Đốc đại nhân.

“Thế nào? Có phải cảm thấy rất kích động đúng không?” Diệp Duệ Thăng mặc một bộ quân trang màu đen xuất hiện trên bục lớn ở lầu hai, nhìn các tân sinh phía dưới đứng đầy toàn đại sảnh, dù không dùng microphone, thanh âm vẫn hữu lực vang vọng truyền khắp các ngóc ngách, “Chỉ cần các em nỗ lực học tập, rất nhanh cũng có thể trở thành một người điều khiển thật sự, đứng trước bàn điều khiển phi thuyền, đứng ở bất cứ chỗ nào trên phi thuyền mà các em muốn.”

“Ba tháng sau có một kế hoạch tập huấn tân sinh, địa điểm ở hành tinh khác. Lúc đó, những người ưu tú nhất trong các học sinh khoa điều khiển phi thuyền, tôi cho phép những người đó trở thành thực tập sinh điều khiển, tham gia điều khiển phi thuyền, phi hành khí của chúng ta.”

Những lời này giống như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ vốn đã không bình tĩnh, mọi người giống như bị đập muốn ngu luôn.

Ba tháng sau mà đã có cơ hội điều khiển phi thuyền ư?

Tất cả mọi người âm thầm quyết tâm, nhất định phải cố gắng nỗ lực, đến lúc đó người được chọn chắc chắn sẽ không nhiều lắm, mình nhất định phải trở thành một người trong bộ phận học sinh ưu tú nhất.

Cẩn Sơ có chút ngơ ngác nhìn Diệp Duệ Thăng trên đó. Không hiểu sao, cậu có cảm giác người ấy sắp xếp như vậy có liên quan với cậu.

Diệp Duệ Thăng từ xa nhìn cậu, hơi hơi mỉm cười, rồi rời khỏi đó.

Sĩ quan bên cạnh hơi lo lắng, nói: “Tổng đốc, sắp xếp như vậy có phải quá mạo hiểm không? Ba tháng thì gấp lắm.” Ba tháng có thể học được cái gì chứ?

“Gần ba tháng sau thì đưa học sinh hệ chiến đấu và chuyên hệ cơ giáp đi huấn luyện, vậy cũng gấp quá à?” Diệp Duệ Thăng nói, “Có mấy hệ đúng là chưa có trù tính được, mà hệ điều khiển phi thuyền chẳng qua là chuyện nhân tiện đó, coi như mang mấy người thực tập sinh thôi, còn có thể trực tiếp làm khó các anh sao?”

Từ trên phi thuyền xuống, cũng tới lúc tan học, bọn học sinh trực tiếp giải tán khỏi quân doanh. Cẩn Sơ do dự một chút, gửi tin nhắn cho Diệp Duệ Thăng: “Sắp xếp ba tháng sau, là vì tôi ư?”

Hồi âm Diệp Duệ Thăng vẫn nhanh như cũ: “Có một chút là thế, nhưng quả thật tôi cũng muốn mau chóng bồi dưỡng một nhóm người biết điều khiển.”

Tin nhắn thứ hai gửi sát phía sau: “Nhưng tiêu chuẩn người ưu tú nhất, lấy nhiều nhất có một trăm người thôi.”

Ngụ ý nếu cậu không đủ ưu tú, thì cũng không có cách nào.

Cẩn Sơ hừ hừ một tiếng, cậu tuyệt đối sẽ nằm trong một trăm người đó.

Sau đó cậu liền vùi đầu vào đại dương học tập bao la.

Ba tháng, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Khu sinh hoạt của trường quân đội đã xây xong, chứa đủ năm trăm nghìn người trong khu ký túc xá, khu giải trí, trải ra khắp bốn phía trường học. Hơn nữa chính bản thân trường học, quy mô gần như tương đương với một thành phố. Rất nhiều người lục tục dọn vào, Cẩn Sơ thì chưa, cậu đang bận việc học tập mà, không rảnh đi thử nghiệm cuộc sống sinh hoạt trong khu tạm trú.

Bãi rác kia vốn không được đưa vào quy hoạch khu tạm trú, nó chỉ được xây thành khu chung cư nhỏ bình thường, nhưng lại vinh dự có một cái tên quý phái là “Khu phòng học”. Tiểu khu giống vậy rất nhiều, phân bố quanh khu tạm trú của trường, có người không quen ở trong khu tạm trú thì có thể ra thuê chung cư này, đương nhiên tiền thuê cực kỳ, cực kỳ cao.

Mà chỗ ở tấc đất tấc vàng như vậy, nhà cũ của ba anh em bị phân vào khu dân cư, nhưng thay vào đó được đền bù một mảnh đất mặt tiền cực cực lớn. Cẩn Sơ lại cấp cho một số tiền, mua được một miếng đất phía sau mảnh mặt tiền đó, cải tạo hết lại. Bốn người hợp tác mở một trạm thu mua phế liệu. Ngày khai trương rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, xem đến nỗi mặt thành như vầy 囧 囧.

Đoạn đường tại đây phồn hoa tấc đất tấc vàng như thế, dùng mảnh đất mặt tiền to bằng bốn năm cửa hàng và một mảnh đất thổ cư lớn, mà mở một trạm thu mua phế liệu?

Mở cái gì cũng kiếm được tiền hơn so với cái này cơ mà!

Hơn nữa bên trái có một phố ăn vặt, bên phải mở một phố cửa hàng trang phục cao cấp, phía trước có quán bar siêu thị gì đó. Có phải quá mâu thuẫn không?

Nghe nói ngày khai trương đó, khuôn mặt của những chủ cửa hàng gần đấy đều đen thui.

Cho đến khi ra mắt “cổ đông lớn nhất” của trạm thu mua phế liệu, Cẩn Sơ mang theo mèo của cậu lên sân khấu.

Tiểu Miêu Miêu đã là uy danh truyền xa. Nghe nói cũng từng có không ít người đánh chú ý lên nó, nhưng đều bị đánh bỏ chạy. Có vị thủ tịch hệ chiến đấu, là cấp A song song với hình người tiến hóa AB, sau khi nghe nói sự tích quang vinh của con mèo, từng tìm chủ nhân mèo tỏ vẻ muốn khiêu chiến với nó một chút. Quá trình không ai biết, nhưng sau đó vị thủ tịch nhìn thấy nó đều đi đường vòng. Vì thế thanh danh của con mèo màu cam mập mạp nhỏ bé này chính thức truyền xa, được cung kính xưng là “Miêu gia”.

Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó vui vẻ thoải mái dạo tới dạo lui trong trường, hoặc là trèo lên nhánh cây chơi đánh đu. Người vây xem chụp ảnh không bao giờ thiếu, nhưng ai cũng không dám quấy rầy nó.

Một con mèo như thế, vậy mà có liên quan với trạm thu mua phế liệu này. Các ông chủ cửa hàng xung quanh thoảng như đã nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai mọi người vì muốn nhìn con mèo nên thường xuyên đi vào khu phố này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nơi đây sẽ trở thành phố mua sắm hoàng kim nhất đó!

Tâm trạng của đám học sinh trường quân đội, đặc biệt là người từng bị mèo đập trở nên phức tạp, nhìn con mèo trên vai Cẩn Sơ đang vui vẻ hớn hở cắt băng, điên cuồng chửi bậy. Có một con mèo nổi tiếng đến thế, vậy mà mày chạy tới mở một trạm thu mua phế liệu à!!

Những người hâm mộ mèo cũng kìm nén không được, thế mà để Miêu gia làm linh vật của một trạm thu mua phế liệu sao? Này, này, này…… sau này có phế liệu đều phải đưa đến đây! Không có phế liệu? Không có cũng phải tạo ra cho có!

Cẩn Sơ sẽ không quan tâm những người đó nghĩ gì đâu, làm xong trình tự cơ bản của việc khai trương cậu liền chuồn luôn. Còn phải học nữa mà! Thời gian chậm trễ này cũng đủ để cậu xem tận hai trang sách!

。。。。。。。。

Hết cmn hè!:((