Một người một mèo nhìn chằm chằm cái móng vuốt cùng ngẩn người.
Cuối cùng Cẩn Sơ khô khan “Oa!” lên một tiếng.
Làm nửa ngày, vậy mà người có tác dụng nhất vẫn là cậu?
Diệp Duệ Thăng cũng tốt, Lão Nhị cũng được, đều là vì đã từng ăn lá cây của cậu, nên máu mới trở nên đặc biệt? Khác nhau chỉ ở chỗ một người ăn thật nhiều, một người chỉ được ăn một chút ư?
Tiểu Miêu Miêu chưa từng có làm cậu bị thương, cho nên cậu cũng chưa bao giờ biết mình có tác dụng như vậy với móng vuốt của nó.
Cảm giác mình đã bỏ lỡ thật nhiều thứ.
Cậu thử nhiễm xanh các móng vuốt khác, cũng không có biến hóa mạnh hơn, nhưng độ cứng và độ sắc bén so với hai chân trước biến thành màu đỏ cũng mạnh hơn nhiều. Vì thế trước khi hỏi xem sự đồng ý của Tiểu Miêu Miêu, cậu đã đem hai chân sau cũng nhiễm màu xanh lục.
Vết máu xanh lục trong suốt trong móng chân sau, cùng với vết máu đỏ trong suốt trong móng chân trước, có thể nói nó chính là một con mèo rất thời thượng. Tiểu Miêu Miêu nhăn lông mày nhỏ xíu nhìn toàn bộ quá trình, xong rồi cúi đầu lại nhìn nhìn, kêu “meo meo” hai tiếng nhỏ nhỏ, mắt mèo màu xanh biển tròn xoe chứa đựng đầy u buồn.
“Không thích à? Không sao, chúng ta hợp lại một chút xem!” Sau đó Cẩn Sơ bôi “máu” trong thân thể mình lên hai chân trước, lại bôi máu Diệp Duệ Thăng lên hai chân sau.
Cậu vốn định làm vậy là có thể biến bốn chân đều thành đỏ đối xứng lục. Như thế cũng khá là xinh đẹp! Kết quả chân trước biến thành đỏ xanh tai tái, nhưng chân sau lại không có cách nào hấp thu lại máu của Diệp Duệ Thăng, vẫn là màu xanh lục như cũ.
“Cái này…… À, ha ha, cũng khá là xinh đẹp mà.” Cẩn Sơ cười gượng hai tiếng.
Tiểu Miêu Miêu bày ra tư thế như một chiếc bánh hình mèo, giương rộng bốn cái chân ra. Cuộc sống không còn gì luyến tiếc, nó đã là một con mèo phế thải.
Cẩn Sơ xấu hổ gãi gãi mặt. Tại sao lại thành như vậy?
Nhưng việc cấp bách hiện giờ là an ủi người bạn nhỏ này. Cậu bế nó lên, toàn thân con mèo mềm mại như bông như không có xương cốt nằm trên tay cậu. Cậu ôm nó ra sau thùng xe, mở thật nhiều đồ hộp cho nó, tự tay đút cho nó ăn, còn xoa bụng chải lông. Qua một lúc lâu tâm tình nó mới tốt lên một chút, tiếp nhận móng vuốt mới của mình.
Lăn lộn như vậy một hồi, Cẩn Sơ cũng không còn tâm tư nào tìm hiểu đến cùng rốt cuộc vuốt mèo bị biến dị là thứ gì. Cậu bắt đầu đánh giá máu Diệp Duệ Thăng cả buổi. Ừ, màu đỏ, có hơi sền sệt, cẩn thận ngửi ngửi như có một mùi vị như hợp kim rỉ sét.
Vì có chút liên quan đến chuyên môn, cậu phải đi tìm trong mấy rương sách kia. Diệp Duệ Thăng trừ việc chuẩn bị sách vở học tập cần thiết cho cậu, lại còn cho một cái rương sách chuyên môn, sách đọc thêm gì đó. Cậu tìm được ở đó một quyển sách chuyên môn có nói đến máu người. Kết quả vừa nhìn, trên đó viết, thành phần máu có protein, tiểu cầu, hồng cầu, bạch cầu gì gì đó. Đó đều là cái gì vậy, xem không hiểu, xem không hiểu gì hết.
Cẩn Sơ suy sụp một hồi lâu, rất nhanh liền tỉnh táo lại. Không hiểu thì đi học, học tập khiến ta vui sướиɠ!
Cậu vào Tinh Võng. Lúc này trên Tinh Võng là buổi tối, nhưng trên đường cũng có người, trường quân đội cũng mở chương trình học vào ban đêm. Tuy rằng nơi này là buổi tối, nhưng ngồi trong phòng học, bật đèn mô phỏng ánh sáng tự nhiên lên, cũng không khác gì với ban ngày. Hơn nữa phần lớn loài người cũng có thói quen học tập vào thời gian này, cho nên người đến học vẫn rất nhiều.
Hôm nay là ngày đầu tiên trường quân đội mở chương trình học cơ bản, người cố ý ghi danh vào trường quân đội đều có thể tới nghe giảng. Ở đó có từng lầu dạy học, mỗi một lớp chuyên môn là một bài học chuyên môn, độ khó mỗi một tầng lầu cũng không giống. Lầu một dạy bài cơ bản nhất, tương đương với trình độ vỡ lòng. Đó là chiếu cố tới những người thất học chưa đọc sách bao giờ. Tầng lầu càng lên cao, nội dung học cũng càng thâm ảo phức tạp.
Cẩn Sơ nhìn một vòng, chọn Lầu Toán Học. Nghe nói toán học là cơ sở của các loại ngành học, Diệp Duệ Thăng làm thời khóa biểu cho cậu, cũng đề nghị cậu học giỏi toán học trước.
Cái thứ hai là Lầu Ngữ Văn. Hiện tại cậu cũng chưa nhận toàn mặt chữ, đọc cũng tương đối còn vấp, môn này cần học.
Cái cuối cùng là Lầu Sinh Vật. Tuy lựa chọn biến hình thành con người, nhưng trên thực tế tất cả hiểu biết của cậu đối với loại sinh vật con người đều từ ký ức truyền thừa, hóa hình cũng chỉ hóa thành bề ngoài. Nếu giờ mà có tia phóng xạ xuyên qua người cậu, sẽ phát hiện xương cốt, cơ quan gì đó trong thân thể cậu, đều chỉ có một hình dạng đại khái. Cũng chỉ có cái đầu, cậu bắt chước giống con người nhất.
Quyết định chọn ba lớp này, Cẩn Sơ liền đâm đầu vào học.
Đi Lầu Toán Học trước, sau đó phát hiện ra, lầu một có mỗi một phòng học, người thì chả có bao nhiêu. Quả nhiên thất học giống cậu vẫn không nhiều lắm.
Người đang giảng bài trên bục giảng chính là hệ thống NPC, cũng thập phần kiên nhẫn đối với học sinh thất học, bất luận bị hỏi đến vấn đề ngu ngốc cỡ nào đều mang mặt mỉm cười, luôn mãi giảng giải, một chút cũng không sợ phiền.
Thấy tình huống này, Cẩn Sơ cũng chậm rãi thả lỏng lại. Cậu chọn phòng học này. Trừ cậu, chỉ có một người khác thoạt nhìn to con hung dữ, trừng mắt như chuông đồng lớn nhìn chằm chằm giáo viên giảng bài, vĩnh viễn luôn chú ý vào một ít chỗ kỳ lạ trong đề bài.
“Cái người quản lý viên này vì sao phải vừa rót nước vừa xả nước. Anh ta như vậy là phải bị cách chức.”
“Một quả táo một người ăn không hết sao, còn phải chia ngươi mấy khối, chia ta mấy khối nữa?”
“Xe huyền phù nạp điện xong cần bao lâu? Chẳng lẽ hiện tại không phải dùng nguồn điện di động sao?”
Học trong chốc lát, người to con này lẩm bẩm lầm bầm rồi đi luôn. Tóm lại là nói đề bài không thực dụng, người ra đề bài quá ngu ngốc, còn kẻ học đề bài này đều là kẻ ngốc gì đó linh tinh.
“Kẻ ngốc” Cẩn Sơ nhìn bóng dáng hắn, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Tuy cậu cũng rất muốn chửi bới đề bài gì mà quái dị thế này, nhưng vì học tập, buồn tẻ gian nan gì cũng nhịn xuống. Vì khi học thì trở về sẽ thu được kiến thức, đề bài kỳ lạ thì tính gì?
Nhịn.
Cậu ngẩng đầu thấy vẻ mặt giáo viên NPC mỉm cười nhìn mình. Tốt thôi, kế tiếp chính là dạy học một với một, đâu thể có siêu cấp đãi ngộ thế nữa.
Nói chung bởi vì có bài thi lót ngày hôm qua, hôm nay cậu học thế mà rất thuận lợi, hai giờ sau liền tốt nghiệp lầu một.
Đề bài tuy rằng ngu ngốc, nhưng cũng gần sát cuộc sống sinh hoạt thường ngày, khiến cho người khác dễ hiểu hơn, cũng càng thú vị. Tóm lại sau khi học vào vẫn rất vui sướиɠ.
Sau đó Cẩn Sơ lại chạy tới Lầu Ngữ Văn, đi lầu một tìm phòng ít người để học. Vừa nhìn, hay đấy, lại thấy cái người to con kia. Người khác đều theo giáo viên đọc bài, hắn nhăn mặt miệng khép khép mở mở lắp bắp, khẩu hình không đều với người khác.
Cẩn Sơ yên lặng ngồi xuống, mặt bàn trước mặt tự động hiện lên một quyển sách giáo khoa, còn tốt bụng lật đến trang đang dạy cho cậu. Vừa nhìn thì đều là chữ nhận biết, còn có ghép vần đánh dấu, cậu rất cao hứng đọc theo.
Đọc xong chính là giải thích ý nghĩa văn chương, phân tích từ ngữ cá biệt, sau đó là nghe viết.
“Rắc!” Lại một lần, cái người to con kia bóp gãy cây bút trong tay. Hệ thống đã đổi mới ba chiếc bút cho hắn, lần này nói thế nào cũng không chịu cho hắn thêm cái thứ tư. Hắn nhìn trái nhìn phải, tiến đến cạnh Cẩn Sơ: “Người anh em, tạm cho tôi mượn chiếc bút đi.”
Cẩn Sơ nhìn hắn: “Tôi cũng chỉ có một chiếc.” Nói xong thì nghe đọc rồi viết từng nét bút. Cậu viết chữ chậm, sơ ý một chút thì không theo kịp tiết tấu giáo viên đọc chữ.
“Vậy à.” Người to con tựa như rất muốn chuồn mất giống tiết học toán, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn luyến tiếc cơ hội biết chữ, sờ sờ trên người, thế nhưng lại phải nghiến răng cắn rách ngón trỏ để viết.
Ở điểm này Tinh Võng rất cao cấp, có thể bắt chước ra hết thảy vật thể, bao gồm cả người. Người to con này cắn rách ngón trỏ chảy ra tất nhiên là máu đỏ, đương nhiên máu này là giả, vẫn không giống máu thật. Bao gồm cả Cẩn Sơ, nếu bị thương cũng chảy ra loại máu giả này.
Quả thực Cẩn Sơ bị dọa sợ đến ngây người, nhìn hắn viết từng chữ lớn xấu xí bằng máu trên giấy, vội vàng vào cửa hàng mua một chiếc đưa cho hắn: “Dùng cái này đi, tôi mới vừa mua.”
Người to con nhếch miệng cười: “Cảm ơn!” Nói xong liền liếʍ liếʍ ngón tay bị thương, nhận bút viết luôn.
Thời gian rất nhanh qua đi, dạy xong mấy chương bài học, đến lúc luyện chữ. Cẩn Sơ dựa theo giáo viên NPC chỉnh tư thế ngồi viết, hạ xuống một chữ đã hiểu rõ cách viết vào vở, chậm rãi viết ra những con chữ ngay ngắn, tuy rằng còn xa mới đẹp được.
Qua mấy tiết học, Cẩn Sơ có chút choáng váng đầu óc, liền quyết định đi ra ngoài, người to con cũng học không nổi, cùng cậu đi ra.
“Này, người anh em, cậu còn muốn học môn gì?” Hắn hỏi, thanh âm vang lớn.
Cẩn Sơ trả lời: “Sinh vật.”
Người to con mày nhăn lại: “Sinh vật? Đó là môn gì?” Nói xong thì xua xua tay, “Tôi nhanh chân đến xem môn dạy đấu vật gì đó, hẹn gặp lại nha. Đúng rồi, chúng ta thêm thành bạn bè đi.”
Cẩn Sơ nghĩ ngợi, cũng đồng ý. Hai người thêm nhau thành bạn bè. Danh sách bạn bè của cậu lại nhiều thêm một người tên Lưu Đại Hải.
Lưu Đại Hải nói: “Hiện tại tôi không có tiền, sau này có cơ hội mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu về chiếc bút.” Nói xong liền đi trước. Cẩn Sơ không nghe thấy hắn nói gì nữa, mà là nhìn chằm chằm danh sách bạn tốt. Tên “Lưu Đại Hải” xếp trên ba chữ “Diệp Duệ Thăng”. Cậu lại nhìn lại, không biết nên đổi thứ tự như thế nào, liền có suy nghĩ muốn đem tên này xóa mất, nhưng mới vừa thêm một người bạn liền xoá hình như không được tốt lắm, đành phải thôi.
Cuối cùng chính là đến Lầu Sinh Vật. Cẩn Sơ tiến vào phòng học đang giảng khái niệm về cấu tạo cơ thể con người. Giáo viên NPC thực phóng khoáng, cầm lấy mô hình cơ thể người trên bục giảng, đĩnh đạc nói. Cẩn Sơ mở to hai mắt, nhìn mô hình cơ bắp màu đỏ, xương cốt màu trắng, còn có những cơ quan nội tạng, chỉ cảm thấy như đã mở rộng tầm mắt.
Hoá ra trong thân thể con người phức tạp như vậy.
Hoá ra ruột dài quanh co khúc khuỷu như vậy.
Hoá ra mạch máu còn chia ra động mạch và tĩnh mạch.
Hoá ra cơ bắp đều tách ra từng khối từng khối, không phải là một tảng lớn liền cạnh nhau.
Cẩn Sơ nhìn giáo viên và mô hình trên bục giảng, lại nhìn ảnh và chữ chú thích trong sách giáo khoa, nhìn đến nỗi vô cùng sửng sốt, sau đó cả người như chìm vào đại dương tri thức.
Ở Lầu Sinh Vật cậu ngồi ngốc lâu nhất, từ lúc trời tối đến khi hừng đông, lúc này thế giới bên ngoài cũng tới nửa đêm rồi.
Lúc này Diệp Duệ Thăng đã đến Đệ Nhất Khu. Đệ Nhất Khu trên tinh cầu Burfield tương đối lớn hơn một chút so với các khu khác. Quân khu trưởng cũng mập hơn một chút so với người khác, gặp mặt liền khóc than với anh, nói quân phí không đủ, vũ khí này thiếu, thiết bị kia thiếu, lôi ra một toán quân đội thưa thớt, nói là bởi vì ăn uống kém, tinh thần cũng không tốt, thể chất cũng không được.
Diệp Duệ Thăng nghe ông ta nói vô nghĩa nửa ngày, đem tình huống bộ đội ở đây hiểu thấu hết, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp cách chức Quân khu trưởng, nói với hai Phó quân khu trưởng, ai làm nghi thức bộ đội duyệt binh ngoài trời giống nhất, anh để người đó làm Quân khu trưởng, nếu cả hai đều làm không tốt, không sao, loại bỏ hết toàn bộ bộ đội quân khu ở đây. Dù sao tập đoàn quân Đệ Thất của anh nhiều tinh binh lương tướng như vậy, không lo không lấp đầy chỗ trống này.
Chỉnh đốn những người này một phen, Diệp Duệ Thăng đi vào phòng bộ tư lệnh ở đây chuẩn bị cho anh, không hề buồn ngủ, lại nhớ tới Cẩn Sơ.
Không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì, cả ngày cũng chưa gửi cho anh nửa chữ tin nhắn.
Nghĩ vậy, anh liền vào Tinh Võng.
Thanh bạn tốt, Cẩn Sơ trong trạng thái đang hoạt động, anh gửi đi một tin nhắn: “Đang làm gì thế?”
Vậy mà lần này bên kia hồi âm rất nhanh: “Ở trường quân đội, đang ở Lầu Sinh Vật. Anh muốn tới hả?”
Diệp Duệ Thăng nhướng mày, chữ viết này, mới qua một ngày đã ngay ngắn hơn rất nhiều.
Anh đưa vào tọa độ, ngay sau đó liền xuất hiện ở cửa chính tại Lầu Sinh Vật, tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được ở chỗ ngồi cạnh bồn hoa, có một thiếu niên đang bóp bóp cánh tay với đùi của mình.
Cậu vừa bóp vừa lộ ra biểu cảm đang tự hỏi, trong miệng còn lẩm bẩm.
Xoa bóp cánh tay, nói: “Chỗ này là bắp tay.”
Sờ sờ đùi, nói: “Chỗ đây có bốn bó cơ.”
Khi thì nhíu mày, khi thì nhìn quyển sách trong tay, có thể nói vô cùng nghiêm túc.
Diệp Duệ Thăng không nghe rõ cậu đang nói cái gì, chỉ là hơi kinh ngạc. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao cậu ấy lại làm trò gì vậy?
“Cẩn Sơ.” Anh đi qua. Cẩn Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy anh khuôn mặt như sáng lên, liên tục vẫy tay, sau đó túm tay áo anh, kéo anh đến một bên khác cạnh bồn hoa, sau lưng là một cây đại thụ. Sau đó cậu nhìn trái nhìn phải, xác định gần đây không có ai, liền đánh giá khắp người trên dưới trái phải Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng: “……” Không hiểu sao cảm giác hơi rờn rợn, anh nhịn không được, hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Cẩn Sơ cười hì hì, đến nỗi thấy ngượng, xoa xoa tay, nhe răng cười, ngập ngừng khẽ hỏi: “Cái này, tôi có thể cái này, sờ sờ người anh không?”
Diệp Duệ Thăng: “……!!!”
Tại bộ tư lệnh Đệ Nhất Khu, Diệp Duệ Thăng đã đăng nhập vào Tinh Võng nhưng thân thể vẫn an tĩnh nằm trên giường, ngoài phòng bao gồm cả toàn bộ bộ tư lệnh đều bị người của anh canh gác cẩn mật.
Bên ngoài bộ tư lệnh, trong bóng tối, có người nhìn khắp xung quanh về hướng đó.
Một người nói: “Phòng thủ quá nghiêm ngặt, không tìm thấy cơ hội.”
Một người khác nói: “Vậy tiếp tục chờ, không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội, không biết là máu, lông, tóc hay là cái gì, nhất định phải lấy một thứ.”
Hai người nói chuyện, chậm rãi đi ra từ trong bóng đêm, là hai người đàn ông tướng mạo bình thường không có gì kỳ lạ, người nào gặp qua liền quên, đều là tóc đen mắt đen. Người thứ hai nói chuyện rõ ràng là cầm đầu trong hai người, là một người đàn ông tóc đầu đinh, ánh mắt sắc bén: “Nghiên cứu của tiến sĩ cuối cùng cũng sắp xong rồi. Diệp Duệ Thăng trước mắt là hình người tiến hóa AB duy nhất mà chúng ta có thể tiếp xúc, anh ta là tài liệu quan trọng nhất trong thí nghiệm.”
Một người khác hỏi có hơi nịnh bợ: “Giả thiết của tiến sĩ là thật vậy chăng? Gen thật sự có phân cấp bậc, gen cao cấp thật sự có thể kích hoạt gen cấp thấp xảy ra tiến hóa ư?”
Tóc đầu đinh liếc hắn một cái, dù sao cũng là người thân tín của mình, lộ ra với hắn một ít cũng không sao, liền nói: “Tiến sĩ chưa từng sai lầm, chỉ là hiện tại tài liệu gen bậc cao cấp quá ít. Nhưng có một phần của Diệp Duệ Thăng, là có thể đưa ra kết luận.”
“Vậy phải kích hoạt như thế nào? Phải lấy ra thứ gì?” Thân tín nịnh bợ lại hỏi.
Tóc đầu đinh có lẽ là muốn khích lệ đàn em, liền nói: “Tiến sĩ có một phỏng đoán lớn nhất. Ngài ấy tin tưởng trình độ cấp bậc gen đủ cao, bản thân vật chất của gen chính là một liều thuốc cực mạnh, không cần lấy ra bất cứ thứ gì, hay bất cứ cái gì phụ trợ, chỉ cần dính vào, là có thể kích hoạt tiềm lực gen cấp thấp, do đó thúc đẩy tiến hóa.”
Đôi mắt người thân tín liền sáng lên. Chỉ cần dính vào, là có thể tiến hóa, đó là chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào. Nếu thực sự có người như vậy, đó không phải là một người kho thuốc, gen kích hoạt lấy không hết, dùng không cạn sao?
Người đàn ông tóc đầu đinh cũng không nói, đồng thời tiến sĩ còn có một phỏng đoán khác. Nếu thực sự có cơ thể sống đẳng cấp cao như vậy, dưới tình huống không được người khống chế, khó có thể đoán được nó có kích hoạt năng lực gen cấp thấp hay không và điều đó cũng tương đối nguy hiểm. Và nói thúc đẩy tiến hóa, không bằng nên nói là làm cho biến dị.
Nhưng vậy cũng hợp lý, đã muốn đạt được chỗ tốt bằng phương pháp rất đơn giản, lại cũng muốn tuyệt đối an toàn, nào có chuyện tốt như thế?
Nhưng cho dù có nguy hiểm, nếu thực sự có tồn tại cơ thể sống cấp cao mà nói, thì vẫn rất khiến người khác mong đợi.
Thân tín lại hỏi: “Diệp tổng đốc sẽ là sự tồn tại như vậy sao?”
Tóc đầu đinh cười nhạo: “Sao có thể? Anh ta là hình người tiến hóa AB, tóm lại cũng chỉ là một con người, là cùng một cấp bậc với chúng ta, cấp bậc gen của anh ta so với cái gọi là hình người O, nhiều nhất cũng chỉ cao hơn nửa cấp.”
。。。。。。。。