Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Hoa Yêu Truy Phu Ký

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ lại hôm nay cũng không có việc gì lớn, mình cũng muốn cho cậu đi theo. Vốn là lo tiểu hoa yêu mới vừa khỏi bệnh, sợ lại trúng thêm trận nữa, nhưng nhìn ra cậu thực sự không quen, thần sắc luôn là kinh hoàng cùng sợ hãi, sợ bị bỏ lại, cũng sợ sai.Lục Chất có chút mềm lòng, phí tâm để người khác dạy quy củ cho cậu, không bằng mang theo bên mình. Phục vụ trong thư phòng là được, cũng không lo cậu đi ra ngoài chọc phải ai.

Ngừng suy nghĩ, chủ ý đã định, nhìn thấy trong mắt tiểu hoa yêu là mong đợi cùng sốt ruột tràn đầy, sắc mặt Lục Chất nhu hòa hơn rất nhiều, nói: “Ta bây giờ phải đến thư phòng, ngươi có thể phục vụ giấy mực không?”

Vì Tử Dung vừa mới tới được mấy ngày, trong điện không có nhiều món quần áo vừa với cậu, lại sợ đi ra ngoài sẽ nhiễm phong hàn, Bảo Châu còn đang buồn bực suy nghĩ, Lục Chất đã khoác cái áo khoác mình mình không kịp thay lên người tiểu hoa yêu, cột lại, thấy cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền cười nói: “Ngốc nghếch.”

Tử Dung đến bây giờ mới biết là mình được đáp ứng, dùng sức gật đầu: “Ta làm được, được mà!”

Thực ra thì Lục Chất vốn không có ý định để Tử Dung làm gì, đến thư phòng, hắn sai người mang điểm tâm cùng trái cây đặt trong noãn các nhưng Tử Dung lại không muốn vào.

Lục Chất không thể làm gì khác ngoài việc tùy theo cậu, chẳng qua Tử Dung rõ ràng là hữu tâm vô lực, mài mực không xong, mực chưa mài được bao nhiêu, cậu đã nhuộm đen tay mình.

Thấy Lục Chất quay đầu nhìn mình, Tử Dung sợ đến luống cuống chân tay, bàn tay túm chặt lấy áo của mình, mực ngay lập tức thấm vào, hỏng luôn quần áo mới trên người.

Lục Chất không biết vì sao lại bật cười, khoát tay: “Được rồi, ban đầu cũng không định để cho ngươi làm việc này, qua bên kia ngồi đi, Nghiêm Dụ An ngươi đi lấy cái khăn đi.”

Nghiêm Dụ An vâng lệnh ra ngoài, Tử Dung vẫn còn lúng túng đứng trước mặt hắn, cái đầu nhỏ rũ xuống, dáng vẻ cực kì hối lỗi, chán nản nói: “Trước kia ta đã nhìn thấy người khác mài mực cho ngươi, nhìn rất nhiều lần, nhưng vì sao vừa mới làm ta liền làm không tốt…”

Lục Chất cầm lấy khăn ướt do Nghiêm Dụ An mang tới đưa cho tiểu hoa yêu, bảo cậu lau tay, nói: “Ngươi chưa từng làm bao giờ, lần đầu tiên đương nhiên sẽ không tốt, không có vấn đề gì.”

Tử Dung lau tay xong, để cái khăn vào khay, chớp chớp mắt, nhìn qua rất khổ não: “Nhưng ta vẫn phải học nha, không thể để mãi vẫn làm không được.”

Lục Chất nghe vậy nhíu mày, làm như không để ý, nói: ” Ngươi muốn ở đây mãi sao?”

“…Không được sao?”

Lông mày Tử Dung nhẹ nhàng rung lên, mười đầu ngón tay đan vào nhau, vặn vẹo, trên mặt Nghiêm Dụ An hiện rõ sự thương tâm, lại vội vàng sửa lại: “Không, không đúng… Ta sẽ không ở nhờ ngươi mãi, đợi, đợi ta hết bệnh ta sẽ trở về.”

Trở về nơi nào, Lục Chất biết, đương nhiên là lại chui vào gốc cây ngọc lan tím ngoài cửa sổ kia.

Hắn nghĩ tiểu hoa yêu sợ mình chưa khỏi bệnh đã bị hắn đuổi đi, nói theo cậu: “Được, chờ ngươi khỏi bệnh rồi mới đi.”

Sau đó Tử Dung hoàn toàn im lặng, càng chuyên tâm mài mực, tìm được phương pháp, trong chốc lát liền mài rất dễ dàng. Hai người một người viết chữ một người mài mực, trong phòng yên tĩnh, nhìn rất hòa hợp.

Không lâu sau Nghiêm Dụ An cùng hai tiểu nha đầu bước vào, đi rất nhẹ nhàng vào phòng nghỉ của Lục Chất ,bày ra đủ loại trái cây cùng điểm tâm, chiếm một nửa trên chiếc bàn gỗ màu vàng, sau đó lại nhẹ nhàng lui ra.

Chờ Lục Chất viết xong, Nghiêm Dụ An mới tiến đến, thấp giọng nói: “Điện hạ, thuốc đã sắc xong. Còn có…Tam điện hạ vừa mới phái người đến truyền lời.”

Lục Chất sắp xếp lại giấy bút, tỏ ý để hắn nói tiếp.

Đây cũng phải tin tốt lành gì, Nghiêm Dụ An khom lưng xuống thấp hơn, thanh âm cũng trầm xuống, nói: “Sáng nay, Đại công tử trong phủ Tam điện hạ đã mất… Nghe ý của những người bên đó, là yếu từ trong bụng mẹ, vừa ra đời mấy ngày liền nhiễm phong hàn. Thái y khám qua, nói là qua một tháng sẽ tốt hơn, nhưng cố cầm cự được mười mấy ngày, vẫn không qua khỏi.”

Mặc dù là đưa con đầu tiên của lão tam, còn là con trai, nhưng trong mắt những người ngoài, đứa trẻ đấy là do song nhi sinh ra, không quá tôn quý, nên cũng không làm người khác chú ý, ngay cả Lục Chất cũng sợ gây chú ý, ngoài mặt không dám tặng quá nhiều đồ quý giá.

Hôm nay có thể đứa bé này không đáng giá gì, không có giá trị gì đối với kẻ thù, nhưng là cha ruột cũng hết sức đau đớn.

Lục Chất cảm thấy trong lòng trướng lên, cổ họng có chút xót.

Nghĩ một lúc, chuyện buổi sáng, hoàng đế không có lý do gì không biết, nhưng hoàng đế biết lại không nói đến… Lục Chất trầm ngâm hồi lâu, chỉ nói: “Thứ tử chưa đầy tháng đã mất… Sẽ không quá phô trương, chỉ làm cho đủ các lễ nghi.”

Nghiêm Dụ An đáp phải, sau đó lại nói ý tứ của Tam điện hạ cũng chính là như vậy, chỉ cho làm mấy bộ quần áo nhỏ, đồ vật cho theo cũng ít. Còn nói Tam điện hạ cũng không vào muộn giờ thỉnh an, bây giờ đang ở trong Hối Tín viện ôn bài.

Lục Chất dựa vào đầu giường, rũ mắt không nói, qua một hồi mới thấp giọng: “Được rồi, vậy cho người… Ngươi đi, không cần tránh người khác, nói cho gã sai vặt của hắn là ta không tiện ra khỏi cung, mời hắn sau khi học xong đến Cảnh Phúc điện một chút.”

Nghiêm Dụ An đứng bên cạnh cẩn thận nói: ” Điện hạ… Thực ra lúc này không nên gặp Tam điện hạ. Hơn nữa điện hạ gần đây đang cáo bệnh, cuối năm cũng không đến Hối Tín viện, Tam điện hạ gần đây cũng vừa mới đến một lần, nô tài lo ngài thường xuyên gặp khách sẽ khiến người ta đàm luận.
« Chương TrướcChương Tiếp »